PHÍA ẤY NGƯỜI ĐI - Trang 106

cam, hai tám tuổi đầu rồi mới được có mụn con. Dù có túng đói, dù ai dè
bỉu chê bôi, em chịu hết. Một mình em nuôi con cũng cam lòng. Phá thai có
khác gì mẹ giết con, em không chịu nổi.
Thấy cô Mê phản ứng dữ dội, quyết liệt chống lại phương án thứ nhất của
mình, ông Cành dằn giọng như mệnh lệnh:
- Vậy thì cô phải thực hiện phương án hai.
Cô Mê dỗi,nói mà như quát:
- Nói ngay đi nào !
- Nói đây ! Bây giờ là những ngày cuối tháng, đêm khuya thanh vắng, trời
không trăng, đường làng ngõ xóm tối đen như mực. Cô phải thực hiện
ngay…
Cô Mê vẫn còn ấm ức, cướp lời.
- Thực với thẹo cái gì ? Nói to lên !
- Vào cái đêm đen như mực ấy , từ đầu làng về nhà, cô hãy gào lên mà chửi
rủa cho cả làng nghe rõ: “ Tổ sư mày hãm hiếp bà ”, rồi bù lu bù loa rằng :
“ Nếu biết được mặt mày là thằng khốn nạn nào thì bà băm vằm cho hả
giận ” . Sau đó, nếu ai tò mò muốn biết chuyện , cô cứ kể đại lên rằng : “
Nó khôn ngoan che khăn kín mặt , bất ngờ chặn đường , lôi tuột tôi vào bụi
tre rồi dở trò đểu giả” .
Lặng nghe, cô Mê nhăn nhó nhưng có vẻ xuôi theo mưu kế của ông Cành.
Ông vồ bồm bộp vào bụng cô, cười hề hề, nói :
- Diễn xong trò này thì cô yên tâm. Cái bụng này đã có lý do tồn taị, cho nó
có quyền chửa đẻ.
Cô Mê lặng lẽ một hồi lâu, thở dài, buồn bã nói:
- Thôi thì … đường cùng mất rồi, ngay tối mai em sẽ làm theo sự chỉ đạo
của anh.
- Thế thì tốt. Giữ được con, sướng nhé! Tiếng là đứa con hoang không
mang họ Phạm của anh nhưng là máu mủ, dòng giống của anh đấy !
Hai người lại vùi trong chăn gối.

Sau cái đêm cô Mê chửi rủa kẻ dâm đãng giấu mặt, đã hủy hoại chữ trinh
của gái chưa chồng, người ta đến thăm hỏi, an ủi chia buồn. Cán bộ Đội và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.