PHÍA ẤY NGƯỜI ĐI - Trang 130

sự thật rằng mình đã tình nguyện mặc áo lính, theo đường binh nghiệp. Biết
sự thật này chắc Bá không vui, An đành miễn cưỡng gật đầu: “Dạ”. Gương
mặt Bá rầu rầu, ánh mắt phiền muộn hiển hiện nỗi buồn. Có lẽ trên đời này,
không có mấy người mẹ, người phụ nữ nào muốn chồng, con, cháu mình
khoác áo lính chiến. Bởi đời lính gắn liền với gian lao, kề cận với súng đạn
và hành động của người lính như đồng lõa với bắn giết đốt phá. Bá chưa
thể hiểu người lính làm nhiệm vụ bảo vệ quê hương giữ gìn cuộc sống bình
yên. Đời Bá đã chứng kiến cảnh bạo tàn, lính Pháp lính Bảo hoàng đốt phá
làng mạc, bắn giết du kích Việt Minh và người lương thiện. Bao người
nông dân hiền lành, lam lũ trên cánh đồng hai sương một nắng đã bị lính
tráng giết hại.
An nói với Bá Hoán:
- Con đang theo học trường sỹ quan.
Giọng Bá pha trộn châm biếm và chê trách:
- Để ra làm quan à? Không kiếm được việc gì khác ư?
- Học xong con sẽ là sỹ quan, cấp chỉ huy của lính.
Bá ngước nhìn An, phần nào hình dung công việc mà An sẽ làm trong
tương lai không xa, Bá chậm rãi nói với An cái điều suy nghĩ giản dị.
- Sau này đừng cho lính của con làm những điều thất đức.

Bá không ngờ rằng, chính lời nói bình dị hồn nhiên của một tín đồ đạo Phật
là Bá đã tác động mạnh mẽ, bám vào tâm trí An.

An có ý khoe với Bá, anh chỉ vào tấm phù hiệu gắn trên cánh tay áo tươi
cười nói:
- Bá có biết tấm phù hiệu này muốn nhắc nhở điều gì với những người mặc
áo như con không?
- Bá biết để làm gì?... Mà muốn để Bá biết thì con cứ nói.

An nhớ lại những điều vị Thiếu tướng hiệu trưởng nhà trường đã giảng giải
cho học viên sỹ quan đẻ nói với Bá:
- Phù hiệu này có ba hình màu lồng vào nhau, thứ nhất là hình nền xanh da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.