PHÍA ẤY NGƯỜI ĐI - Trang 159

Câu chuyện của Hằng được Li kể lại tỉ mỷ …Sau ngày An rời Sài Gòn trở
về đơn vị đóng quân là những ngày buồn tủi đến với Hằng. Cắp sách đến
lớp, Hằng không còn tĩnh trí để học. Ánh mắt buồn vời vợi dõi nhìn hoài
qua khung cửa sổ lớp học, thả vào không gian vô định. Quầng mắt trũng
sâu, thâm lại vì những đêm mất ngủ giày vò. Hơn một tuần sau, Hằng nói
với Li: “ Ngày mai, mình thôi học”. Giọng Hằng buồn bã mắt rân rấn nước.
Hôm sau Hằng không đến lớp nữa. Một buổi chiều, Hằng đến nhà tìm Li
tâm sự. Li ngỡ ngàng, không thể ngờ người bạn gái chỉ mấy ngày không
gặp, nay đã suy sụp thể trạng nhanh đến thế. Người gầy guộc, tong teo như
vừa trải qua cơn bệnh hiểm nghèo. Gương mặt và ánh mắt rầu rầu đến não
lòng. Hằng nói, mình thương yêu anh An nhưng không thể nên duyên vợ
chồng, bởi ba Hằng nhất quyết ngăn cản, không cho con mình lấy người
lính chiến. Ông lo ngại điều không may xảy ra nơi chiến trường bom đạn,
Hằng trở thành góa bụa. Và rằng, như vậy là thể theo ý nguyện của mẹ
Hằng trước khi nhắm mắt xuôi tay, muốn vong linh của bà được an ủi…
Hằng bảo rằng, nghe cha nói như vậy, trong cơ thể mình như có luồng điện
giật dữ dội. Không hiểu là điện âm hay dương, chạy dọc từ đỉnh đầu đến
sống lưng, rồi nhoi nhói trong tim. Cảm giác tê buốt kỳ lạ thật khó tả làm
Hằng ứa nước mắt. Đêm đêm chập chờn thảng thốt, không ngủ nổi. Ngừng
bặt một hồi rõ lâu, Hằng im lặng. Hai người nghe rõ từng tiếng tích tắc
buồn bã đến khó chịu của chiếc đồng hồ treo tường. Hằng nói tiếp, ngày
nào mình cũng đến chùa, thắp hương vái lạy. Cầu khấn Đức Phật độ trì cho
lòng được bình an, cho mẹ siêu sinh tịnh độ, cho anh An tránh được hòn
tên mũi đạn nơi chiến trường quái ác. Hằng sợ viết thư cho An, e rằng như
vậy chỉ làm cho Hằng và anh An buồn khổ mà thôi…

Nghe chuyện Li kể, An ngồi lặng, cặp lông mày đen dầy của anh lại nhíu
lại. Mấy lần anh hít sâu căng tức lồng ngực để kiềm chế xúc động, không
để cho giọt nước mắt nào trào ra. Tuy vậy,tiếng thở dài vô tình buột ra,
không có cách nào khống chế nổi. Anh lắc đầu, đứng dậy, bước ra đứng
bên cửa sổ, thả mắt lâu lâu nhìn vu vơ mãi về xa xăm, lòng buồn tê tái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.