- Nhà tôi lúc nào cũng lặng lẽ như vậy. Các bữa ăn của chúng tôi không
nhấT định hẳn lúc nào. Các bữa ăn ở gia đình ông chắc đông đủ và vui lắm
phải không?
- Cũng vậy thôi. Tôi có thể nói với anh rằng tính tôi bê bối lắm. Tụi con
của tôi còn lôi Thôi hơn nữa. À, thằng Tom của tôi cũng muốn đi Theo hôm
nay, nhưng không có ai lo việc ở nông trại.
Ông Samuel chợt nhận thấy rằng những lời ba hoa của mình làm cho bàn
ăn đỡ im lặng. Khi ông ngừng nói, bàn ăn rơi vào im lặng. Cathy đang nhìn
xuống đĩa thức ăn đựng miếng thịt cừu rô ti. Khi cắn miếng thịt giữa hai
hàm răng nhỏ và bén của mình, nàng liếc mắt nhìn lên. Cặp mắt mở lớn của
nàng không chú mục vào cái gì cả. Ông Samuel bỗng cảm thấy ớn lạnh.
- Ông thấy lạnh sao? - Adam hỏi:
- Không, nhưng không hiểu sao Tôi thấy hơi ơn ớn trong xương.
- Ồ, thế à? Tôi hiểu loại cảm giác đó.
Im lặng lại bao trùm. Ông Samuel chờ một câu khơi mào nào để lên
tiếng, nhưng ông ta biếT trước điều đó khó mà xảy ra được.
- Chị Trask, chị có thích thung lũng này không?
- Ông hỏi sao? Ồ, thích chứ.
- À, còn bao nhiêu lâu nữa thì đứa bé sẽ chào đời hả chị?
Adam phải đỡ lời cho vợ:
- Còn khoảng sáu tuần nữa. Vợ tôi có tính ít nói lắm, nhiều khi cạy răng
cũng chỉ nói vài tiếng.
- Đôi khi sự im lặng còn nói nhiều gấp mấy lần lời nói.