PHỐ - Trang 121

Mười bốn

- X

in chào quý anh ạ!

Nam nhìn lên. Trước mặt anh, đứng nơi ngưỡng cửa là một người đàn bà

sang trọng, sang trọng toàn thân, từ cách để tóc đến cách trang điểm điệu
nghệ, từ cái áo mang sắc màu ấm áp đến chiếc quần trắng là thẳng ly nhưng
vẫn không mất vẻ tự nhiên và cả từ cái nhìn, giọng nói, động tác cho đến
mùi nước hoa ngoại thơm thoảng ra. Đó là một thiếu phụ đẹp, chừng trên
ba mươi tuổi mà cái vẻ đẹp lộng lẫy cùng với sự kín đáo, nhuần nhị hoàn
toàn ăn nhập vào nhau.

- Chào chị! – Nam lúng túng rời giường con đứng dậy – Chị hỏi ai… à,

có phải chị là…

- Dạ… Anh Bình có nói tôi tới đây – Chất giọng Huế pha chất Hà Nội

nghe thật dịu nhẹ – Xin lỗi, anh là anh Nam, Phạm Văn Nam?

- Vâng, chính tôi. Mời chị ngồi. Xin lỗi, nhà cửa hơi tối, con bé nhà tôi

nó sợ… ánh sáng.

- Anh chị mới có một cháu thôi ạ? Cháu bé xinh quá – Rõ ràng đó chỉ là

một câu nói đưa đà, bởi sau đấy người khách vào đề luôn – Thưa anh, tôi là
Tuyết, chắc anh không biết tôi nhưng tôi lại rất biết anh và anh Bình. Gặp
một cái, tôi nhận ngay ra anh. Đàn ông mấy anh ít thay đổi.

- Nhưng xin lỗi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.