PHỐ - Trang 129

- Đi đi, các người đi cả đi! Có phải vợ con ruột thịt gì của các người đâu

mà hè nhau vào đoán già đoán non, mệt lắm!

Nghe bố to giọng, con bé mơ màng tỉnh dậy, sự mệt mỏi hiện lên ngay ở

hai hàng lông mi dài và đen đang cố hé mở ra của nó. Vẻ có lỗi, Loan đắp
nhẹ chiếc khăn mặt ướt lên trán cháu, lén nhìn anh rể một cái rồi lặng lẽ đi
ra.

Gặp Bình ở đầu ngõ, đang vừa đi vào vừa ba hoa với anh trưởng phòng

quân y đẹp trai, trắng trẻo, cô nói luôn:

- Đi rồi à?

- Hả?… Cái gì đi? – Bình ớ ra.

- Người đàn bà giàu có sẵn sàng tài trợ cho anh suốt đời ấy. Nói thật nhé.

Đàn ông các anh khờ lắm! Liên quan đến chữ nghĩa nghệ thuật càng khờ!

- Kìa!… Nhưng mà…

- Còn nhưng cái nỗi gì nữa? Mau ra sân bay mà xin lỗi người ta, chấp

nhận tất cả những lời mời của người ta đi, kẻo lại hối đến lúc chết.

Nhà đạo diễn im lặng giây lát rồi, lần đầu tiên cô gái được nghe từ anh

một câu nói chừng mực như thế này:

- Loan nhầm rồi Loan ạ! Nếu chỉ vì cái đó thì tôi đã không phải đợi đến

lúc này, khi đã trên bốn chục tuổi. Tiền bạc và nghệ thuật, hai cái đó không
sống chung được đâu. Chưa nói nếu chấp nhận, tôi sẽ đánh mất những kỷ
niệm đẹp ở trong chính con người ấy và con người ấy cũng, bằng vô thức,
sẽ nhìn nhận tôi khác đi. Vả lại – Cái miệng đầy râu lại trở về sự nhấp nháy
đùa cợt – Bị quân ngũ quản lý đã ngộp thở rồi, nay lại bị một người đàn bà
quản lý nữa thì chịu sao nổi?

Anh cười nhưng cô gái lại im lặng bỏ đi. Có lẽ đây cũng là lần đầu cô có

cái lối im lặng bỏ đi như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.