PHỐ - Trang 130

Mười lăm

- Ê

, buồn mẹ gì! Mọi cái sự buồn so với chín năm chó nằm trong cũi của

tao đều là vớ vẩn hết. Làm lại! Con trai Hà Nội không có quyền được ủy
mị, mọi buồn vui, thành bại đều phải như ngọn khói cà phê bay lên trời.
Mấy chỉ vàng tao cho mượn làm vốn, coi như xong. Bước vào trận mới.
Nếu thắng, trả, nếu lại thua… tính sau. Từ nay tao chính thức nhận chú
mày vào đường dây buôn bán hàng lên biên giới.

Ông chủ tòa nhà ba tầng đã xây xong vỗ vai nói với Lãm như thế khi anh

vừa lặn ngụp ở vùng đá đỏ trở về. Mặt mày vốn dĩ đã nhàu nát, giờ đây lại
được trổ chỉa thêm cái ngây ngây bờ phờ, Lãm cúi thấp đầu xuống không
nói gì. Một cục đắng trồi lên óc, thúc nước mắt anh muốn tràn ra… Rốt
cuộc, rồi cuộc đời có đốn mạt dường nào nhưng vẫn có những kẻ thật lòng.
Đáng lẽ anh đã chết dấp chết dúi ở đó với cơn ác mộng viên đá mười tỉ
đồng nếu như người bạn đặc công cùng tiểu đội không tìm về chăm sóc, bắt
nằm nguyên tại chỗ, bắt nghỉ ngơi và không được nghĩ ngợi gì cả. Nửa
tháng sau thấy Lãm đã hồi tỉnh, người bạn đưa anh đến tận đường 1 và dứt
khoát nhét vào túi áo anh ba trăm ngàn đồng cuối cùng dành dụm được của
mình.

Cùng với con chó, anh nhảy xe thẳng lên biên giới tìm vợ con. Vừa nhìn

thấy anh, cô vợ đã khóc ngất đi rồi vừa sụt sùi vừa đun cho chồng một nồi
nước tắm. Biết bố quý cháu nhưng chán ghét con rể, cô vợ vừa không
ngừng gắp thức ăn cho chồng vừa tỉ tê: “Đừng đi nữa mình ơi! Ở lại đây đi.
Không ở được ở với bố, vợ chồng mình sẽ kiếm một miếng rẫy trên núi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.