PHỐ - Trang 128

không nhưng… Em xin lỗi được nói thật, tâm hồn chị nhà mỏng manh lắm,
chị ấy sẽ không chịu nổi tiết tấu cuộc sống hiện đại ở bên Tây đâu. Nói thế
nào nhỉ? Có lẽ chị ấy là người của thôn dã, của nhịp sống gia đình tĩnh
lặng; nếu có thể được thì anh nên thu xếp cho chị ấy trở về, càng nhanh
càng tốt. Nếu gọi là cách bày tỏ lòng biết ơn thì em chỉ có thể bày tỏ bằng
cách khuyên anh một câu mạo muội như thế, xin anh đừng chấp.

Nam gượng cười. Vẻ trường sinh học đượm trong câu nói ma quái và

quá đỗi chân thành kia đã khiến anh tê dại cả đầu óc, cái tê dại tự trong anh
đã có, đang có và nay bỗng có người nói to lên.

Khi anh tĩnh trí nhớ lại thì người khách đã chào anh và đi ra khỏi phòng

từ lúc nào? Thay vào đó là sự có mặt của Loan, cũng đẹp đẽ, cũng sang
trọng, cũng… nhưng trẻ trung và kênh kiệu hơn nhiều. Cô đặt bịch táo
Trung Quốc xuống bàn rồi mỉm cười ranh mãnh.

- Hóa ra anh Bình hâm nhà mình tưởng khù khờ vậy nhưng lại có giá

ghê! Lộng lẫy, kiêu sa lại sẵn sàng làm nô lệ suốt đời mà vẫn còn nguây
nguẩy kia đấy.

- Ơ… Thì ra…

- Vâng! Hồi nãy định vào nhưng bỗng nghe được tiếng đàn bà thẽ thọt,

em quyết định nấp ở ngoài xem ông anh rể nổi tiếng là người đàn ông chỉ
biết độc có một người đàn bà giở thói tư tình như thế nào, mà tư tình được
cũng tốt thôi, nhưng rất tiếc đó lại là mối tư tình… chiến trận. Nói đùa,
người ta nặng nợ với quá khứ thật đấy. Em cứ xin là bái phục.

Nam tò mò nhìn vào đôi mắt đang cười cười ấy, hỏi nhỏ:

- Thế… thế còn cái chuyện…

- Chuyện chị Thảo chứ gì? Người đàn bà mệnh phụ ấy nói có khi đúng

đó. Nếu run rồi thì anh nên làm theo lời bà ta. Còn chịu chơi thì cứ để mọi
việc nguyên như cũ. Cái gì cần xảy ra thì tự khắc nó sẽ xảy ra, bịt chỗ này
nó lại dò chỗ khác, phải không anh?

Nam đột ngột sầm mặt lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.