PHỐ - Trang 133

Tưởng con người này mụ mị chẳng biết gì nhưng có một lần chúng đã

phải sửng sốt trước một hành động bất ngờ của anh. Đôi vợ chồng hay đôi
tình nhân người Âu gì đó lần ấy đi qua phố. Như mọi cặp du lịch hoang dã
khác, trên thân hình cả hai chỉ vận độc có may ô ba lỗ và quần đùi, nam
quần đùi, nữ cũng quần đùi. Da thì trắng, quần thì xanh, nhìn vào phát nhợn
cả mắt. Hai người vừa đi vừa cắn hạt hướng dương, thỉnh thoảng lại lôi
trong chiếc ba lô đỏ lòe đằng lưng ra một chiếc máy ảnh hay chiếc camera
xinh xẻo như đồ chơi, chụp quay mê mải. Họ hồn nhiên quay cảnh phố
phường, cảnh họp chợ, cảnh đi lại tấp nập thì được rồi, cứ thoải mái, nhưng
khi cái ống kính dừng lại ở cặp vợ chồng nhếch nhác cùng đứa con đang
vịn tường lẫm chẫm bước đi cạnh con chó với một chút tò mò đúng kiểu
Tây thì câu chuyện không còn là hồn nhiên nữa. Lãm cau mặt xua tay vẫy
họ đi nhưng họ vẫn đứng lại. Lãm đứng dậy ra hiệu bảo họ bỏ ngay cái ống
kính xuống, không thật hiểu ý, họ vẫn cứ chĩa ống kính lên. Cái ống kính
chĩa vào người vợ đang chổng mông thổi lửa… Lãm tiến lên một bước,
khoát mạnh tay về phía họ, như muốn chắn che đi cái dáng ngồi khổ sở ấy.
Cái ống kính lách sang đứa bé đang đái tè tè vừa quay lại toét miệng
cười… Thế là nổ tung! Gã trai trắng dã mắt chồm tới, giật phăng cái
camera trên tay người đàn bà tóc đỏ giơ thật cao với ý định man dại là đập
mạnh xuống đất. Anh ta sẽ đập thật nếu người đàn bà không đặt tay lên
ngực rú khẽ lên một tiếng và nếu lúc đó anh công an đường phố không kịp
chạy tới… Nhận lại cái đồ vật đắt giá, người đàn bà líu ríu bật lên mấy
tiếng Việt Nam lơ lớ: “Xin lỗi… tôi xin lỗi…” rồi cả hai bấm nhau đi luôn
trước những con mắt toát lên đủ cái loại suy nghĩ trái chiều, trước đôi gò
má vẫn rung lên bần bật của Lãm. Một ông già đội mũ phớt, cổ thắt ca-ra-
vát bước tới, vỗ nhẹ vào vai anh, nói: “Em xử như thế là được. Ngày xưa
qua cũng từng bị tống vào nhà săm vì đã dám đánh gãy răng một thằng viên
chức Pháp có cái thói ngạo ngược như thế. Giỏi!” Và sau lần đó, bọn trẻ
con đường phố nhìn anh cũng có vẻ nể hơn. Chúng không gọi Lãm là điên,
là hấp nữa mà chuyển sang một cái tên nghe cầu kỳ hơn: “Tài tử bụi đời”.
Nghe gọi; Lãm ngớ ra một lát rồi chun mũi cười, vẫn cái cười lành hiền,
ngây ngây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.