PHỐ - Trang 135

Tối qua có đám ăn nhậu đánh nhau giữa mấy tay an ninh quân đội và đám
thanh niên đường phố, mình vào can thiệp, chả được việc gì mà còn bị cả
hai nó tẩn cho một trận tưởng nằm liệt luôn!…

Chị hàng nước mang hàm giảng viên đại học cũng là nơi vợ chồng gã

thường lui tới và trút bầu tâm tình. Từ ngày Lãm trở lại hè phố này, chị có
nhã ý bán thêm mặt hàng mía đẫn để phục vụ riêng cho gã. Lạ lùng! Gã có
thể ăn mía thay cơm, thay nước uống mà không khát, ăn mía thay cơm,
thay nước uống mà không chán. Vị ngọt của cây mía chóng làm gã hoàn
người lại. Nước da trên mặt gã sáng hơn, ánh nhìn và cái cười đã bớt úa héo
và chân tay tuy rằng vẫn đen cháy nhưng là cái đen của một người lao động
khỏe mạnh. Sau một trận mưa rào bất chợt, được tắm táp thỏa thích giữa
phố phường, trông gã trẻ lại đến vài tuổi, thậm chí giây phút ấy có thể nhận
ra ở gã một chàng trai khá đẹp, một thứ đẹp khắc khổ, hơi bùi bụi. Cái đẹp
toát lên từ mía, dường như toàn bộ sức chịu đựng gánh nặng cuộc đời bấy
lâu nay của gã cũng đều từ mía mà ra. Điều kỳ lạ là cả đứa bé nữa, nhai
cơm chưa sành nhưng nếu được bố nhét một khẩu mía con vào mồm là
cũng biết cắn ranh rách ngay. Phần nào giống bố, nếu lột bỏ cái bề ngoài
lem luốc, bẩn thỉu ra, nó thực chất lại là một đứa trẻ kháu khỉnh và hiếu
động. Mấy anh lính trẻ quý nó, thỉnh thoảng lại mang ra cho nó cái bánh
mỳ, gói kẹo, thậm chí những suất cơm ăn thừa có cả cá cả thịt. Thành thử
từ ngày về chỗ ở mới, thằng bé trông tươi mởn và lớn phổng lên.

Còn cô vợ vẫn vậy, hầu như không thay đổi. Nét mặt vẫn tiều tụy, cái

nhìn vẫn xeo xéo và những lúc không có chồng ở đó, người ta thỉnh thoảng
vẫn thấy cô phì phèo một điếu thuốc quăn queo không rõ của ai cho trên
khóe miệng. Có cái bơm xe đỡ đần, dạo này cô cũng ít ra ga ra chợ hơn.
Hầu hết những buổi tối, cô ngồi thầm lặng giữa chồng con hoặc giả mò ra
hàng nước nghe ông nhà thơ hát chèo. Kêu ở trong quân y viện buồn quá,
nhà thơ thường trốn ra với gia đình. Sức ông đã yếu lắm nhưng ông bảo
đang còn nợ đời một vở chèo nữa, vở chèo cuối cùng nên không thể nằm
yên một chỗ. Ông muốn viết một làn điệu ở chính giữa cuộc đời và thử
nghiệm ngay trong cuộc đời nồng nã mùi khổ đau vui buồn ấy. Quán chè

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.