PHỐ - Trang 134

Nước đời ngẫm mà lạ! Anh công an đường phố có nét mặt khổ khổ

không hiểu thế nào mà bỗng chốc lại trở thành người bạn tâm sự của hai vợ
chồng? May đấy! Lúc ấy mà ông lại đập vỡ cái camera đó thật thì đúng
là… rách việc! Vợ chồng ông sẽ không còn lý do gì nấn ná ở đây nữa. Trại
cải tạo, cải tạo dài hạn, ông hiểu không? Vấn đề đối ngoại, vấn đề quốc tế
chứ phải bỡn đâu. Lãm cười khẩy: “Quốc tế cũng đập! Chả lẽ cứ quốc tế là
có quyền chõ mũi vào mông đít người ta à? Láo!”

Anh công an không tranh luận nữa. Mấy ngày sau, chính anh đã mua trà

thuốc đến đơn vị bộ đội gần đó để liên hệ, không, để kỳ kèo thì đúng hơn,
cho vợ chồng Lãm tạm tá túc ở cái đầu hồi của doanh trại. Cái đầu hồi này
cũng chả hay hớm gì nhưng nó nằm ở chỗ khuất gió, lại trên bậc thềm cao
và có mấy hàng mái ngói đua ra, chỉ cần đấu tiếp vào đó hai mét giấy dầu
nữa là có thể có một cái mái đàng hoàng mà chẳng vướng víu gì đường đi
lối lại của thiên hạ. Nể người công an khuya sớm tận tụy nhiều hơn là cám
cảnh cái gia đình cha vơ chú váo đó, người chỉ huy đơn vị miễn cưỡng ưng
thuận với điều kiện cấm không được làm ồn, không được bôi bẩn và nhất là
không được dòm ngó một chút nào đến của nả của đơn vị. Anh công an hứa
danh dự và tất nhiên chẳng bao giờ trao đổi điều đó với Lãm. Thế là một
tuần sau, có sự giúp đỡ của mấy cậu lính trẻ và anh công an, vợ chồng Lãm
quyết định nhích sâu vào bên trong ba thước để về nơi ở mới.

Từ đó, hầu như tối nào đi tuần qua, người công an cũng mệt mỏi ghé

chân chỗ Lãm đôi hồi dăm ba câu chuyện rồi lại mệt mỏi đi tiếp. “Buồn
quá cậu ạ!” – Một lần người công an tâm sự – Cái nghề của mình là cái
nghề con vạc toàn lang thang đêm tối. Lang thang mà lại không mang được
tiền về cho vợ con, thế là nó chán, nó bảo: “Thà tôi lấy cái thằng đạp xích
lô hôi nách, mồ hôi dầu còn hơn là lấy cái thứ ăn cơm nhà làm việc hàng
tổng như anh.” Và nó đi tằng tịu với thằng cha đạp xích lô ở công ty du lịch
thật! Mình viết đơn bảo nó ký, cũng định dọa thôi, nếu nó khóc, nó xin tha
thì mình sẽ xé ngay, chẳng dè chưa nói hết câu nó đã vồ lấy cây bút bi trên
tay mình, ký liền! Thế là tan!… Đã hết hạn đâu – Anh giở cái mũ nghiệp
vụ, để hở một vành băng trắng còn in nhờ nhờ vệt máu chằng ngang đầu –

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.