PHỐ - Trang 137

Dũng đi khỏi rồi, gã trai ngồi thừ trên ba-toa đường một lúc rồi mới chui

vào lều. Đêm nay vợ gã ở nhà. Thằng bé chiều nay không hiểu ăn bậy ăn bạ
cái gì mà đau bụng đi ngoài từ chập tối đến giờ? Mùi nước giải và mùi
phân lỏng thỉnh thoảng lại xộc lên chua nồng. Ánh sáng ngọn đèn dầu vặn
nhỏ bấc chỉ đủ để soi rõ đôi mắt con chó đang thao láo nhìn lên chủ từ góc
lều.

Thổi tắt đèn, gã hạ người nằm dài xuống chân giường, đưa tay lên quờ

nắm bàn chân của con, bóp bóp… Gã biết đêm nay mình sẽ lại không ngủ
được. Những câu nói của Dũng cứ ong ong bên tai. Gã nhắm mắt lại… Gã
sẽ cứ còn mất ngủ, sẽ cứ còn nhắm mắt để đấy không biết bao nhiêu đêm
nữa nếu như tối hôm đó, một buổi tối kéo dài lê thê như bao buổi tối khác,
sau khi ôm bụng nôn ọe một chập như tháo ruột xuống rãnh, vợ gã không
vừa quệt rớt rãi vừa len lén nhìn chồng:

- Mình ơi! Em…

- Biết rồi. Nôn hử?

- Nôn… nhưng mà em… Mình bình tĩnh nghe em nói.

- Cứ nói mẹ nó đi! Có cái đ. gì mà không bình tĩnh.

- Hình như em đã…

- Biết rồi. Chửa hử?

- Trời! Mình biết rồi ư? Thế mà em…

- Có đúng của tôi hay lại của thằng cha căng chú kiết nào?

- Mình ơi!… Chớ nói thế phải tội chết! Sống cơ khổ nhường này, mình

vẫn không thấu lòng em ư? Em chỉ còn cách cắn lưỡi mà chết đi thì mới tin
em.

- Gái đĩ già mồm! Cắn lưỡi?… Mẹ, cứ như hát tuồng. Muốn cắn thì cắn

cứ cắn đi. Nhưng mà – Bất ngờ giọng gã dịu hẳn xuống – Trai hay gái?

- Đạp bên trái, có lẽ là gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.