PHỐ - Trang 14

anh bấm chị chuồn lên sân thượng mà ở đó, lâu nay chỉ có tiếng mèo động
tình kêu hoang đến nẫu ruột, nách cắp chiếc ni lông chiến trận ngày xưa
còn giữ lại được, dấm dúi như hai cái đứa ăn trộm đêm… “Nếu cuộc sống
đừng quá khó khăn như thế này, anh dư sức cho em để đủ hai chục tí nhau,
mười bé lên rừng, mười bé xuống biển…” Anh ồm ồm nói thế và chị chỉ
còn biết giụi mặt vào cái khuôn ngực vạm vỡ, rắn chắc, thoang thoảng mùi
xăng dầu, mùi cầu phà, mùi đất đai cây cỏ của anh.

Nhà bên, tiếng ácmônica đã tắt ngấm từ lâu nhưng cái nét nhạc buồn

buồn của nó dường như vẫn còn văng vẳng đâu đây trên mái ngói.

- Dạo này trộm cắp lảng vảng quanh khu ta nhiều, đi ngủ anh nhớ nhắc

em đừng để ngỏ cửa sổ như mọi khi nhé! Nhà có mỗi chiếc xe đạp, không
khéo lại…

- Em đi nghỉ trước đi, khuya rồi. Anh vẽ rốn thêm chi tiết này nữa. Dạo

này em hơi gầy, mắt buồn buồn thế nào ấy? Cũng phải ăn uống cẩn thận
một tý, đừng có cái gì cũng nhường cả cho bố con anh.

Chị dừng tay thái lá, đứng lên, dựa người vào chồng, cúi xuống cắn khe

khẽ vào cái bả vai để trần của anh, cái bả vai mằn mặn… Mùi thảo mộc
tinh khiết, thơm ngọt bay lên, quẩn quanh khắp phòng. Bằng những tín hiệu
quen thuộc như thế, anh biết đêm nay chị sẽ nói với anh một điều gì mà
suốt cả tuần nay, đôi mắt rất đẹp của chị đã mơ hồ nói trước. Anh mỉm
cười. Giá lúc này không phải lúc bận tâm vì cái toa-lét cầu kỳ trong bản vẽ
kia, giá hình ảnh bặm trợn và lam lũ của cậu hạ sĩ người Hà Nội mới ra
quân ấy không thôi ám ảnh thì có lẽ, với những chiếc răng cắn như điện
giật này, anh đã bế nhẹ chị lên giường rồi. Không, xuống nền nhà chứ. Từ
ngày bé Niên Thảo đã lên lớp hai, chỗ của hai người tự nhiên chuyển
xuống dưới đất, cách cái thiên thần non nớt kia một tấm dù pháo sáng chắn
hờ, cũng là mảnh dù chiến trận hồi nào còn giữ lại được. Tấm dù mà…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.