PHỐ - Trang 158

quáng hay không mù quáng!” Rồi chị quay lại trừng mắt luôn với Thảo lúc
đó trên người còn mỗi chiếc nịt ngực: “Biết ngớ ngẩn chưa em? Đối với ai
cũng dịu dàng, với thằng nào cũng nể nang là có ngày chúng đổ bệnh cho
đấy em ạ! Về! Về phòng tắm rửa cho sạch đi và không bao giờ được lai
vãng đến những nơi như thế này nữa. Cũng phải để cho bọn hoạnh tiền
chúng biết, không phải con đàn bà Việt Nam nuôi chồng con, cũng có thể
vì đồng tiền mà nằm ệch ngay ra được…” Chính người đàn bà biệt động
này đã kể lại câu chuyện khi chị phải về nước sớm do bệnh tật. Chị còn nói
thêm: “Rõ tội nghiệp! Sau lần đó, cô ấy, vốn đã sống hết sức co mình lại
càng co mình hơn, suốt đêm ngày chỉ ru rú ở trong nhà, không đi ra ngoài,
không chịu tiếp xúc với ai ngoài người cùng phái. Trừ những buổi đi làm,
toàn bộ thời gian còn lại, cô ấy đều chỉ ngồi vào bàn lặng lẽ đọc sách hoặc
lúi húi viết thư cho chồng con. Rõ thiệt là tội!…”

Lúi húi viết thư cho chồng con… Nam nó bảo cô ấy, dầu đã hơn hai năm

rồi, vẫn giữ đúng lệ thường cứ một tuần là một lá thư được bay về. Cái
chuyện kia Thảo có viết về cho chồng hoặc giả Nam có biết phong phanh
gì không thì anh không thật rõ. Song chắc chắn với con mắt đang tràn ngập
xúc động kia thì hiển nhiên nó đang vọng hướng về cô vợ những niềm tin
và niềm tự hào không hề suy suyển.

- Mong sao cho mẹ bé Niên Thảo mau trở về – Bình nói nhẹ – Từ đồng

Mác sang đồng Đê Mác, từ nước Đức cộng sản sang nước Đức tư sản, đối
với người này, quốc gia này có thể là hay nhưng đối với người khác, quốc
gia khác… tóm lại là mong cho cô ấy sớm trở về. Cũng như căn phố ma
quái này, có thể nó rất được với một số người nhưng lại rất dở với một số
người khác. Ví dụ tao nghe nói đĩ điếm lưu manh bắt đầu xuất hiện, đám
tham nhũng, áp phe ô trọc bắt đầu ngang nhiên đi lại, ăn xài trên đường phố
và trẻ con bắt đầu có dấu hiệu sống gấp, bất cần đời… Tao nói, mày đừng
cười tao là lí thuyết suông, mọi thứ còn đang hiện hình, có thể tốt có thể
xấu đi nhưng dứt khoát phải cần được hiện hình. Chính thế mà tao bỏ xó
cái kịch bản phim dở hơi ấy. Chờ xem đã. Thôi tao về. À, mà… sao bé
Thảo mãi chưa về nhỉ? Nó về bảo tao chỉ có trái cây thế này thôi – Rồi anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.