PHỐ - Trang 159

chuyển giọng làm ra vẻ bâng quơ – Loan độ này còn thường đến chơi với
cháu không?

- Ít hơn. Gần đây cô ấy phải đi các tỉnh nhiều. Giám đốc của Loan là một

tay làm ăn có vẻ được, phong thái cũng đàng hoàng. Hôm rồi cậu ta theo
Loan đến đây chơi, tỏ ý muốn cơi nới, xây cất lại nhà cửa rồi thuê đứt mặt
bằng. Cậu ấy mê mải cái vị trí này nói là yên tĩnh, rất thích hợp, xe pháo có
thể ra vào rất thuận lợi.

- Sao không ô kê luôn đi! Một tháng ngồi không cũng có tiền triệu nhét

túi, ung dung quá chứ còn muốn gì nữa?

- Thảo nhắn về là cứ chờ cái đã. Đã làm thì phải làm cho đàng hoàng,

không làm thì thôi.

- Kinh nhỉ? Bà bác sĩ quân y cả đời ngơ ngác mà bây giờ cũng có cái

khẩu khí tính toán của người làm ăn lớn ghê! Tốt thôi. Về nhé! – Bình đi ra
cửa rồi không hiểu nghĩ thế nào lại quay lại – Về đâu nhỉ? Tao sợ cái căn
phòng toàn tiếng chuột chạy và mùi mốc mỳ tôm của tao quá! Ngồi lại với
mày thêm một chút nữa vậy. Chao… Tự nhiên lại thèm những đêm thức
trắng ngồi giăng võng tán phét với nhau giữa rừng!

- Rượu nhé! – Nam hỏi.

- Thì rượu. Nhưng loại gì? Có đế không?

- Đã lâu tao… không gửi mua. Còn chai cốt-nhắc Thảo mới gửi về.

- Dẹp! Tao không khoái, cứ nhằng nhặng như mùi nách đàn bà.

- Bia nữa vậy?

- Nghỉ! Chỉ tổ đi đái. Xuống quán đi!… Nhưng mà thôi, giờ này đã

khuya và chắc mày cũng không thích. Pha một ấm trà thật đặc, thức chơi.
Nói đùa, Hà Nội tuy thế, cái căn phố này tuy thế nhưng kì lạ sao, mỗi bận
đi xa về, chỉ cần chợt ngửi thấy mùi hoa sữa là lòng dạ bỗng dịu lại ngay.
Cũng buồn nếu mai đây cái hương vị cổ kính này không còn nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.