PHỐ - Trang 161

Nam che tay lên miệng ngáp:

- Nói chuyện với cậu tôi bắt đầu thấy mệt quá rồi đấy.

- Còn tao lại thấy khỏe ra. Câu nữa: quán cà phê ông già vợ vẫn tỏ ra mùi

triết lí chay tịnh trá hình để ngụy biện cho cõi sống lộn xộn?

- Vẫn – Nam ngáp cái nữa nhưng không thể không trả lời – Nhưng độ

này có vẻ vắng khách và thái độ cư xử của ông cụ cũng lầm lì, bẳn gắt thế
nào ấy?

- Cuộc sống mà – Đến lượt Bình ngáp – Đã có giá trị nào được gọi là ổn

định đâu. Nó giống như cái cô Loan nhà này, tưởng hiểu đấy mà chẳng hiểu
gì cả. Chặc! Kể ra như thế mới hay…

- Hóa ra không cứ gì đàn bà mà hai người độc thân cộng với chai rượu

cũng thành cái chợ. Anh Bình đang nói xấu gì Loan thế?

Tiếng nói của Loan thánh thót vang lên ngay sau lưng khiến họ im bặt.

Tối nay cô vận một cái áo vest màu đen thật đẹp, rất hòa nhập với bóng
đêm, với thân hình trẻ trung, cao dong dỏng, đúng mẫu một chuyên viên
kinh tế thời cơ chế thị trường. Cạnh cô là bé Niên Thảo. Năm nay bé đã
nhỉnh hơn một chút, nét mặt giống mẹ nhưng dáng lại giống dì, thành thử
mới chưa đầy mười tuổi mà cô bé đã thấp thoáng hứa hẹn một nhan sắc khá
khả dĩ của những năm về sau. Ngay cả nét phảng phất buồn trong đôi mắt
bé cũng làm cho bé thêm xinh ra chứ không cần đi theo nhẽ thông thường.

Vừa nhìn thấy Bình, cặp mắt mí lót của bé đã sáng lên:

- A bố Bình! Bố Bình đi lãng du trở về!…

Bình vừa giang hai tay ra đón bé vừa trợn mắt lên:

- Lãng du? Ai dạy con cái từ rùng rợn ấy?

- Mẹ Loan.

- Lại mẹ Loan? Nghe mẹ Loan làm gì con. Tại bố to lớn, bố đẹp trai như

tượng, mẹ Loan không với tới được, mẹ đành phải nói xấu bố.

Loan bật cười rũ ra, tiếng cười son trẻ làm ấm cả căn phòng giá lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.