PHỐ - Trang 162

- Thôi, nói chuyện khác đi – Cô làm một động tác hất tóc rất điệu quen

thuộc – Người tình diễm kiều của anh thế nào rồi hay bởi nghe thấy tiếng
đập trái tim mong chờ đau khổ của em mà anh trở về?

Bình cười hấc lên một tiếng:

- Mong chờ đau khổ… Nam, cậu có nghe thấy gì không? Nhưng mà yên

trí đi! Một khi đàn bà đã nói ra những lời ráo hoảnh như thế là chỉ bao gồm
có hai nghĩa…

- Nghĩa thứ nhất? – Loan bặm chặt môi cố nhịn cười.

- Trong lòng họ rỗng tuếch không có gì cả.

- Nghĩa thứ hai?

- Là sự nhạo báng độc ác.

- Nhưng biết đâu cái sự nhạo báng đó chỉ cốt che đi cái phần thống khổ

thật sự bên trong?

Bé Niên Thảo ngơ ngác nhìn hai người rồi hỏi:

- Bố… Sao mẹ Loan với bố Bình hễ gặp nhau là… là nói nhiều như cãi

nhau thể hả bố? Bố Nam với mẹ Thảo không thế nhỉ?

- Hả… Là tại vì họ giống nhau quá đấy thôi con ạ! Thôi, đi ngủ đi, mai

còn học sớm.

Bình cũng đứng dậy, tránh không nhìn vào Loan:

- Tôi cũng đi về đây. Chúc bé Thảo, chúc cả nhà ngon giấc. Chào!

- Thảo chào bố Bình! Mai bố Bình lại đến đây chơi với con nhé!…

Chỉ có cô bé tiễn khách ra cửa rồi thấy hai chú cháu nói năng với nhau

cái gì líu ríu một lúc. Trong nhà, nét mặt Nam tỏ vẻ không vui:

- Cô này lạ thật! Nó vừa đi xa về, đầu óc còn lung bung, nếu không có gì

với nó thì thôi, đừng đùa cợt. Đấy là một trong những thằng đàn ông còn lại
tốt nhất trên đời này, nó không đáng để bị cô đối xử như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.