PHỐ - Trang 164

Mười chín

B

uổi tối. Trời mưa bụi. Hơi lạnh. Cái lạnh và cái ướt ẩm sao cứ khéo xua

đuổi con người lui trở lại căn phòng ấm áp để ngồi với nhau, trò chuyện,
đoàn tụ, nhấp nhè nhẹ một ấm trà đặc hoặc trầm ngâm bên ly rượu cay mà
lãng đãng đã chiêm nghiệm về sự đời hay cũng có thể không nghĩ ngợi gì
cả, mặc cho trí não tan ra với gió lạnh với mưa bay. Hà Nội là như thế. Hà
Nội dẫu có đổi thay theo chiều nào nhưng Hà Nội không thể mất đi cái nét
buồn tạo nên tâm hồn con người, cái nét buồn mà không phải thành phố
nào trên thế giới cũng có được.

Vậy mà đêm nay, người trong phố lính lại thấy một ông già mặc áo ba-

đờ-xuy chống ba toong đi lững thững dưới lòng đường. Dáng ông cao gầy,
bước đi, ông chậm rãi như đang kiểm đếm chính những năm tháng hành
trình nhọc nhằn của đời mình. Cặp mắt già nua mệt mỏi nhìn hút sang hai
bên hè đường, sục vào những vũng tối, lướt chầm chậm qua những người
đang ngồi đánh bài, ngồi tán gẫu hay ngồi nhâm nhi chén rượu thuốc ở chỗ
này chỗ kia. Đế giày quân cảnh thi thoảng lại vang lên ở xa, ở gần xong đã
bớt đi nhiều cái vẻ chủ quyền oai vệ ngày nào, cũng như tiếng cành sấu khô
rơi thả xuống mặt đường sao tối nay nghe thật nhạt nhẽo…

Có lẽ đã mệt, ông già mang dáng dấp của một cư dân Hà Nội cổ xưa đi

chếch qua mặt đường đầy nắp cống, tiến đến quán chè chén của chị giảng
viên trường pháp lý rồi run run ngồi xuống. Ông lễ độ gọi xin một chén trà
thật nóng rồi im lặng, ánh mắt nhìn mờ tịt như chìm vào cõi mông lung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.