PHỐ - Trang 168

- Thôi cụ ơi! – Chị hàng nước chừng như có vẻ không chịu nổi dòng sám

hối nhức nhối ấy, thở dài cắt lời – Tại cuộc đời nó là như vậy, cụ đừng làm
khổ mình thêm nữa. Mà cháu thấy cậu ấy cũng không có ý trách móc gì cụ
cả. Thậm chí ngay cái tên cụ cũng…

- Thế mới khổ! – Ông già run rẩy đứng dậy – Thà nó cứ trách, cứ chửi,

cứ oán thán tôi lại thấy đỡ nặng lòng. Từ bé nó đã thế rồi. Không phàn nàn,
không đổ tại, trái ngang quá thì cắn răng chịu. Nó cắn răng cả với bố nó!
Thôi, tôi về đây. Nếu tới đây, chị có gặp vợ chồng nó thì làm ơn nhắn hộ tôi
rằng, tôi, cha nó rất cần gặp nó. Mà… có đúng là nó đã sinh hạ được hai
đứa con rồi không…

- Vâng! Sinh ngay tại góc phố này. Cháu cũng có mặt tại đó.

- Phúc đức quá!… Thế một trai một gái à?

- Vâng!

- Kháu lắm à?

- Rất kháu – Chị hàng nước cười nhẹ – Cụ cứ về nghỉ đi! Bữa nào cậu ấy

trở lại, cháu sẽ nói cô ấy bế cháu đến thăm ông. Ngồi đây, cháu vẫn thỉnh
thoảng nghe cô ấy nựng con là phải ngoan, phải chịu ăn thì mai mốt mới
dẫn về thăm ông nội.

- Ông nội…

Ông già nói như mếu rồi lặng lẽ quay đi. Tiếng ba toong lại lộc cộc gõ

xuống hè đường… Chị hàng nước cũng thu đồ đạc chuẩn bị về. Giờ này
chắc chẳng còn ai ghé quán nữa. Và nói chung, từ ngày khu phố này đổi
thay, cái quán nước lèo tèo mấy thứ của chị dường như bị bỏ rơi trong góc
tối. Thời buổi bung tỏa, dựng xe ghé vào một quán chè chén thiếu đèn xanh
đèn mờ, thiếu phấn son, rèm cửa, phải chăng người ta sợ mình hèn, mình đi
phơi bày ra tất cả cái nghèo nàn của một nhân cách có đồng lương ba cọc
ba đồng? Cho nên, chị lắc đầu mỉm cười, lâu nay ghé quán chị vẫn rặt một
phường làm cái nghề đầu óc, nhai chữ. Đơn giản thôi: Xã hội càng đảo
điên, bao giờ cũng vậy, người càng lắm chữ trong đầu càng nghèo. Bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.