PHỐ - Trang 170

Hai mươi

Đ

úng như lời chị hàng chè chén nói, Lãm đang đi buôn mía thật. Thuở

nhỏ thường trốn học ra bờ sông bẻ trộm mía, ăn mía, nghiện mía để rồi phải
lòng luôn cô chủ mía có thân hình ngọt lịm và kỳ quái. Phải chăng tất cả
những thứ đó đã tạo ra một tiền định không tránh khỏi cho con đường buôn
mía của gã hôm nay?

Nguyên do là một lần đi bửa củi thuê về, khát cháy cổ, gã tạt vào một

quán nước mía đá trên vỉa hè đường Nguyễn Thái Học gọi một cốc rõ to.
Nhưng chưa được nửa ngụm, gã đã nhổ bẹt xuống hè, đứng dậy. Cô chủ
quán hồng hào như búp bê, có bộ ngực và cái mông cong tớn đi ra, nở một
miệng cười ướt rượt:

- Sao vậy em trai? Có con ruồi nó hỗn hào, nó sa vào cốc của em ư?

- Ruồi nhặng gì? – Gã cấm cảu – Mía với miếc nhạt như nước ao bèo,

uống vào chẳng bõ tháo tỏng!

- Cậu em giai khó tính quá! – Cái miệng vẫn tớn lên, chín mọng tuy đã

có phần giật giật nơi khóe mép – Mía cuối mùa mà, lấy đâu ra ngọt được?

- Bà chị mua ở đâu? – Gã hỏi giật cục.

- Đâu gì? Người ta mang đến. Nhà mẹ góa con côi, có ai đi mua được

đâu mà đi. Này, nếu chê, cốc này tôi không tính tiền nhưng lần sau… đừng
đến đây nữa, nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.