PHỐ - Trang 171

Mặt búp bê sắt lại bất ngờ nhưng vẫn không mất được nét búp bê, thứ

búp bê già, đã thành tinh. Gã cười khục một tiếng rồi móc tiền ra trả, toàn
một thứ tiền lẻ nhàu nát, nhẫy nhụa mồ hôi.

- Lần sau tôi vẫn cứ đến. Nhưng sẽ đến với những cây mía thật ngọt.

Ngọt, nhưng tôi không lấy đắt hơn người ta. Đảm bảo chỉ vài ngày là hàng
của bà chị sẽ hút hết khách của cả Hà Nội. Khi đó bà chị thưởng cho tôi
bao nhiêu thì tùy. Được không?

Lần đầu tiên chị hàng mía chú mục nhìn kỹ vào vẻ mặt cùng thân hình

gã. Cái nhìn trơn tuột lướt từ mái tóc cháy nắng bù xù xuống khuôn mặt gai
góc có những đường nét sắc cạnh, sần sượng và cuối cùng là dừng lại ở hai
bắp vế để trần rắn lẳn, đen cháy. Cái miệng chín mọng lại nở ra rung rinh
như sắp vào cơn hứng tình:

- Được, thử một lần xem. Nhưng nói trước, nếu nhạt nếu xấu, tôi là

không có thèm lấy một gióng, có khi còn… bắt phạt trở lại. Nghe ra chửa?

- Bà chị yên trí đi – Gã bất giác khép nhẹ hai đùi vào trước cái nhìn nóng

nhẫy lại vừa trườn tới – Chỉ sợ ngon lành quá rồi lại chẳng xa được thằng
em này thôi.

- Phải gió cái nhà cậu này – Gái sồn sồn mà cái nguýt đến trẻ – Tôi là tôi

không có đả đớt với cậu đâu nhé! Ngày mai nhớ quay lại.

Gã cười khục một tiếng nữa rồi bỏ đi. Cái bả vai trai trẻ để trần của gã

vẫn có cái cảm giác dinh dính của con mắt đằng sau kia dán vào…

* * *

Thế là từ sau buổi trưa hôm đó, gã bỗng trở thành nhân viên cung ứng

vật tư cần cù đáng tin cậy của chị hàng nước mía trên đường Nguyễn Thái
Học mà suốt đêm ngày lưu lượng người qua lại chỉ có thể ví với một dòng
lũ mùa hè.

Hà Nội dạo này tự nhiên sinh ra lắm cái tên kép cho những con đường.

Phố Nước Mía thay cho tên họ người liệt sĩ anh hùng thời Việt Nam Quốc
Dân Đảng; phố Đầu Vào thay cho đường Cấm Chỉ ngan ngát những cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.