PHỐ - Trang 183

sáng rỡ lên của con khi nghe mẹ nó quyết định như vậy, lòng anh lại mềm
lại. Tất cả cho nó, vì nó, mình có là cái gì trước sự côi cút, vật vờ vì thiếu
vắng hơi mẹ bao tháng ngày của nó. Vả lại… Chuyện chồng vợ cũng là
chuyện cả đời.

- Phải đấy – Anh cười không lấy gì làm tươi tắn lắm – Đêm nay là của

hai mẹ con. Anh xin làm người lính canh giấc ngủ cho cả hai người đàn bà
trong nhà.

Chị nhìn anh đầy vẻ biết ơn. Rồi ánh mắt hai mẹ con lại quấn quýt, nhìn

hút lấy nhau. Không sao! Anh thầm nghĩ, chẳng qua đó chỉ là những
khoảnh khắc thiêng liêng không thể thiếu được của tình mẫu tử. Mẹ ơi…
Mẹ đừng bỏ con nhé… Tiếng gọi thê thiết của đứa con trên sân bay ly biệt
ngày nào không hiểu sao lại bật vang trong đầu anh? Tốt đẹp làm sao, cuối
cùng rồi mẹ nó đã trở lại, trở lại như một bà tiên mặc quần bò hiện về trong
mơ đối với nó. Anh kéo ghế ra xa một chút, ngồi xuống đốt thuốc lặng lẽ
ngắm vợ con như ngắm một bức tranh hạnh phúc. Thảo cũng thỉnh thoảng
rời mắt khỏi con nhìn sang chồng, cái nhìn nóng bỏng, dào dạt yêu thương
mà chỉ cần một cái nhìn như thế, anh cũng có cảm tưởng mình được bù đắp
lại tất cả rồi. Tim anh bỗng đập mạnh, mạnh như cái giây phút ấy của đêm
rừng năm nào…

- Thôi, mười giờ rồi đấy, hai mẹ con đi ngủ đi kẻo mệt, có gì ngày mai

tha hồ nói tiếp, bé Thảo nhớ là sáng mai sáu giờ đã phải đến trường rồi đấy
nhé! – Anh nói mà không thật hiểu nghĩa câu nói của mình.

- Anh… – tiếng Thảo bịn rịn – Anh cho phép con ngày mai ở nhà nghỉ

với em một buổi được không? Sự học là cả đời. Hơn nữa giờ đây em nghĩ
rằng, vợ chồng mình đã có đủ điều kiện để có thể cho bé Thảo leo lên đến
tột đỉnh học vấn, muốn bằng cấp gì cũng được mà không phải quá cố sức
học hành.

Anh nhìn sâu vào mắt vợ để cố hiểu hết cái ý nghĩa bên trong câu nói đó

rồi dễ dãi gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.