PHỐ - Trang 185

Bật lên một tiếng cười khúc khích của Thảo. Anh hơi ngớ ra… Cuối

cùng rồi thì con bé cũng đâu đến nỗi nhỏ dại gì lắm nữa. Vậy mà mình vẫn
tưởng nó ngu ngơ bé tí như ngày nào. Anh đứng dậy, làm bộ thản nhiên:

- Mẹ con cứ đi nghỉ đi! Anh ra phố đi dạo một chút.

- Chắc không phải xuống quán hút thuốc lào chứ anh? – Chị hỏi trêu có ý

giữ anh ở lại.

- Dạo này anh bỏ hẳn thuốc lào rồi – Anh trả lời thật thà.

- Bỏ hẳn?

- Ờ, thì cũng phải bỏ dần đi chứ. Chả gì cũng mang tiếng có vợ đi Tây.

- Mang tiếng?

Thảo hơi nhướn mắt lên. Và trong cái nhướn vô tình ấy, lần đầu tiên kể

cả lúc xuống sân bay đến giờ, chị bỗng thấy anh sao khang khác?… Nước
da xám vàng chứ không đen giòn như ngày xưa, đôi mắt hình như cách xa
nhau hơn trước thì phải và cái miệng nữa, chị còn nhớ nó tươi lắm, đẹp
lắm, rất có duyên chứ đâu lại có phần rộng ra như thế này? Chị chớp mắt
xóa nhanh đi ấn tượng đó và nói điều ngược lại nhưng là nói thật lòng:

- Anh gầy đi nhiều… Lại khắc khổ nữa. Trên thái dương anh đã có nhiều

sợi bạc rồi kìa – Chị bỗng ghì con vào lòng, giọng không giấu được vẻ
ngậm ngùi – Những ngày không có em, chắc bố con anh vất vả lắm?

Anh mở cửa đi nhanh ra ngoài. Nán thêm chút nữa, trước câu nói và vẻ

mặt quá đỗi thân thương của vợ, anh sợ rằng mình sẽ chẳng kìm được lòng
mà ghì sát cô ấy vào người mất. Chao ôi… Mới đó mới đó mà đã ba năm
rồi!

Ba năm, hơn một ngàn ngày, hơn một ngàn đêm… Đêm nay anh tưởng

như mình đang sống lại cái tâm trạng rạo rực tột cùng như cái đêm lần đầu
tiên va chạm với thân thể ấy giữa cánh rừng giông gió ấy. Đêm nay… bao
tháng ngày đằng đẵng đợi chờ để có được một đêm nay! Lồng ngực anh
nhột nhạt, toàn thân anh dấm dứt như có hàng trăm con kiến đang nhay đốt.
Cô ấy đẹp ra, cái đó rõ rồi. Cô ấy lẳn người hơn, điều đó cũng không chối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.