PHỐ - Trang 186

cãi được. Chiều nay trong bữa cơm gia đình, lúc cô ấy tháo bỏ chiếc áo
ngoài, bên trong chỉ còn chiếc áo phông màu xanh nhẹ, anh đã bất chợt
nhận thấy bộ ngực ấy vẫn căng mẩy như xưa, hơn xưa. Và cặp đùi nữa, khi
cô ấy ngồi xuống rán nem, chao ôi, vẫn thế, vẫn thon dài đến… Lúc ấy, tự
nhiên anh thấy chán ghét những bữa ăn cách rách đầy chất thủ tục này vô
cùng. Giá đừng có nó, có phải lúc đó anh đã được ghì siết cái thân thể thân
yêu chắc là nóng hôi hổi kia vào người rồi không. Chỉ có Loan là đọc được
những điều rối rắm trong đáy mắt ông anh rể. Cô cúi xuống khẽ chu môi
huýt sáo một điệu nhạc nhẹ trữ tình nho nhỏ…

Tất nhiên trong trạng thái hết sức bồn chồn ấy, anh làm sao có thể nhớ

nổi cái góc phố võng vãnh muỗi bay và khai nồng mùi nước đái chó đang
có một đôi vợ chồng cùng hai đứa con sinh sống mà anh vừa lâng lâng
bước qua kia. Anh vẫn mải bước đi trong miên man những dự cảm về một
hạnh phúc tột cùng.

Khi anh trở về phòng thì bé Niên Thảo đã ngủ. Dưới ngọn đèn bàn màu

xanh, chị đang ngồi chờ anh ở đó, bộ quần áo thể thao màu đỏ bó sát lấy
thân hình nở nang, thắt lẳn. Chị mở to mắt nhìn anh, anh lại nhìn chị, họ
nhìn nhau lặng lẽ, thật lâu… nhìn như chưa hề được nhìn thế bao giờ.

Anh hỏi một câu vô nghĩa:

- Con đã ngủ rồi ư em? – Chị lặng lẽ gật đầu – Sao em còn ngồi đấy? –

Anh hỏi một câu vô nghĩa nữa.

Chỉ chờ có thế, chị đứng dậy, gần như nhoài đến, đổ sụp xuống anh như

người đã kiệt sức. Anh nâng chị dậy, bế bổng chị lên, nhìn ngây ngây vào
mặt, ập mạnh vào người… chị oằn lên, kêu khẽ:

- Kìa… đau em!

- Thảo… Anh yêu em… mong em cần em – Tiếng nói đàn ông khê đục

xen giữa những cái hôn như nhai – Em còn yêu anh không? Nhớ anh nhiều
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.