PHỐ - Trang 187

- Có, có… nhớ… yêu… yêu nhiều lắm! Không đêm nào em không ước

ao sẽ đến cái giây phút được gần như anh như thế này. Ôm chặt vào em!
Nữa…

- Ôi… Vợ tôi, vợ của tôi! Nếu như em biết rằng…

- Từ từ thôi anh… Em đang… đèn sáng quá!

Bàn tay gân guốc từ tấm thảm cói trải dưới sàn hấp tấp thò lên… Gian

phòng bỗng chìm nghỉm trong bóng tối, chỉ còn một chút ánh sáng từ ngoài
phố tạt vào, vàng vọt…

- Trời!… Thân hình em vẫn đẹp quá! Trắng quá… Rắn quá… Vẫn như

cái đêm đầu tiên ở trong rừng ấy. Hôn anh đi… Nằm thấp xuống một tí.
Vướng…

- Ôi anh… Anh Nam… Em chết mất!… Nhẹ thôi, nhé!

………

Một giờ đồng hồ sau hay hơn thế, họ trễ nải trở dậy. Ngọn đèn bàn lại

được bật sáng. Con bé vẫn ngủ, nằm quay mặt vào tường như một sự cố ý.
Ở trần, vận quần đùi, để lộ những bắp thịt vẫn còn nhiều săn rắn, Nam ngửa
cổ tu cạn một chiếc bình đỏ chứa nước sôi để nguội rồi rót đưa vợ vẫn bằng
cốc. Vẻ như chưa cạn đi một chút tinh lực nào, anh nhìn vợ một cái nhìn
đam mê và đói khát nguyên sơ, thậm chí còn đói khát hơn cả phút ban đầu.
Hơi nổi gai trước cái nhìn ấy, chị vội lảng ánh mắt vào con.

Sao thế nhỉ?… Cùng với cảm giác tận cùng mệt mỏi và tận cùng viên

mãn quen thuộc, trong chị bỗng dưng lại có một thứ cảm giác khác xen
vào, cảm giác này rất mỏng thôi, không mùi vị, không rõ hình thù, không
thể gọi tên khó tả nhưng vẫn là một cảm giác. Không sao! Chị ngã người
khẽ cắn vào bả vai anh, cái bả vai đang còn nhơm nhớp mồ hôi. Chắc là do
chờ đợi quá lâu đấy mà, cũng có thể do chuyến bay nhiều giờ trên không
trung đã tạo cho mình cái cảm giác đó. Không sao, lát nữa chị sẽ bắt anh
phải chiều chị một lần nữa để lấy lại, tìm lại tất cả những gì chị hằng ước
ao đến cồn cào. Thảo nhẹ cúi xuống thơm vào má con cũng như các đôi vợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.