PHỐ - Trang 21

- Rồi sao? Anh thấy thằng bé mặt mày sáng sủa, đầu óc cũng đâu có đến

nỗi?

- Thế mới nên chuyện. Thấy bố khóc, mẹ cũng khóc, lần này thằng bé

chợt tỉnh ngộ hẳn. Nó bắt đầu lao vào học, học như cái đứa mộng du, nửa
đêm thức giấc mà em thấy đèn bên ấy còn sáng. Mẹ nó bảo thằng bé học
trội hẳn lên. Nhưng lấy gì mà ăn ngoài hai bữa cơm rau mỗi ngày nên nó
dần dần kiệt sức. Đến kỳ thi chuyển cấp, đã yếu lắm nhưng nó vẫn không
chịu nghỉ và… gục xuống ngất ngay trong lớp… Thương quá! Chiều qua
em vào thăm, thấy nó còn đang truyền huyết thanh mà đôi môi nứt nẻ vẫn
cố thều thào: “Bố ơi! Bố về đi… Sang năm con sẽ thi lại, thi thật giỏi, sẽ đi
học nước ngoài, sẽ vào những cơ quan kinh tế quan trọng, sẽ kiếm thật
nhiều tiền để khỏi khổ như bố mẹ…” Anh ấy chỉ im lặng gật đầu, đưa cây
kèn ácmônica lên miệng theo yêu cầu của con mà nước mắt trào ra…

Anh biết anh Thành thổi bài gì không? Vẫn cái bài tối tối vọng sang nhà

mình, bố thổi con hát… Việt Nam trên đường chúng ta đi… Nghe gió thổi
đồng xanh xa tận phía chân trời… Nghe ấm lòng mỗi khi…

- Em khóc đấy à?

Chị khẽ rùng mình trong tay anh và vội nói như nếu không nói bây giờ

thì không còn dịp nào đủ can đảm để nói nữa:

- Anh… Sáng nay em đã quyết định ghi tên xin đi… lao động sang Đức.

Vòng tay ôm của anh sững lại. Thế là điều linh cảm đã xảy ra! Như bị

một cú hích hiểm vào mạng mỡ, anh gừ một tiếng trong cổ rồi lảng mắt ra
ngoài bóng đêm, lặng lẽ không nói gì.

- Cho em đi nhé! – Tiếng chị cồn cào, nóng hổi – Chỉ ba năm thôi. Khi

trở về, cuộc sống của chúng mình chắc chắn sẽ khá hơn. Em sẽ dành dụm,
sẽ học thêm, sẽ giữ mình… Tin em đi! Em không thể ngày ngày nhìn con
sống mãi trong cảnh này. Nhé! Cho em đi nhé!…

Anh gừ một tiếng nữa trong cổ như con thú bị thương rồi lẳng lặng trở

vào nhà mặc quần áo đi ra cửa. Anh cần được ở một mình…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.