- Thôi… xin cô đừng nói nữa.
- Nói tí ti nữa thôi, không lại bảo chị em lúc gặp trắc trở lại bỏ nhau, em
hỏi tiếp, chị đừng phật lòng nhé: Có phải thực sự chán anh Nam rồi không?
- Không…
- Và mỗi lần phải chung đụng với anh ấy là mỗi lần chị cảm thấy như bị
tra tấn chứ gì?
- Kìa cô… sao cô lại có thể nói năng…
- Tại chị dạy cho em đấy. Theo em nghĩ, có lẽ anh Nam đã biết tất cả rồi,
dù chưa biết cái gì thật cụ thể nhưng do quá thương chị và nể chị nên anh
ấy chỉ cắn răng im lặng.
- Nam đã biết? Có đúng như vậy không?… – Thảo hỏi không ra hơi.
- Chỉ nhìn vào mắt anh ấy cũng đủ hiểu. Mắt của một con thú nhỏ bị
thương. Dạo này chị có để ý tóc anh Nam bạc đi nhiều? Gặp em, nếu có
hỏi, anh chỉ khẽ thở dài: “Thảo dạo này khó hiểu quá! Cứ như người lạ nào
ở đâu vào nhà. Thỉnh thoảng cô ấy lại bỏ đi đâu một vài ngày không biết
làm gì?”
Đến đây thì nước mắt người chị trào ra không kìm lại được. Cô em cũng
tắc lại, không đủ can đảm nói tiếp nữa. Thảo thở mạnh ra một hơi rồi run
rẩy nắm lấy tay em:
- Chị tồi tệ lắm! Chị đốn mạt… Chị có lỗi nhiều với Nam, với bé Niên
Thảo, với cha mẹ, với em nhưng… đúng là chị không gượng được. Con
người ấy cứ như dòng nước xiết, xiết cuốn chị đi. Càng cố vùng ra lại càng
bị trói chặt thêm vào. Mỗi lần chạm phải ánh mắt con người ấy, chị lại nóng
rát nơi lồng ngực… Chị, chị khổ lắm!
Loan thả rơi người xuống giường rồi vật mình nằm dài ra. Giây phút này
đây, cô lại thấy mình khổ hơn chính bà chị ruột yếu đuối kia. Mà đáng để
khổ thật! Thế gian điên đảo đang tràn lan những căn bệnh thời vi tính,
những căn bệnh vô thức của thế kỷ bùng nổ tình dục. Người bị hiếp dâm
ám ảnh đứa hiếp mình, kẻ bị bắt cóc đâm ra phải lòng kẻ bắt cóc nó… Cô