lại ngồi bật dậy, mở tung cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Ngột quá thể! Trời ơi…
nếu khi trở về, cái căn phố này vẫn lặng thầm như cũ thì liệu cái căn bệnh
nhiễm ở phương Tây kia có bị cắt nọc không? Cũng như cái lão đi tù chín
năm về kia, nếu ra tù mà vẫn còn nguyên cảnh phố cũ buồn buồn, vẫn toàn
tiếng sấu rơi và đế giày quân cảnh thì đâu đến nỗi!
Người chị ngồi xuống bên em, ôm lấy vai em, ngào nghẹn:
- Loan ơi, em là người tỉnh táo, em có nghị lực hơn chị, em bảo chị phải
làm gì bây giờ?
- Chị còn yêu chồng không?
- Chị… đừng hỏi thế phải tội. Sao lại không yêu?
- Thế thì cắt…
- Trời ơi… Nếu có thể cắt được? Chị cũng yêu…
- Vậy thì chỉ còn một cách là bỏ chồng.
- Không bỏ được đâu Loan ơi… Anh ấy có lỗi gì? Giữa chị và Nam đã
có biết bao kỷ niệm. Bé Niên Thảo nữa… Những ngày ăn rau ăn cháo còn
trụ được với nhau, bây giờ cuộc sống đầy đủ rồi, chả lẽ lại chia tay? Chị
không thể…
- Thế thì tùy chị. Dặn chị nhé, chưa cắt được thì không được để cho con
bé và cha mẹ biết. Mẹ chắc im lặng khổ ngầm nhưng ông cụ sẽ làm ầm lên,
lỡ việc. Còn thằng cha giám đốc kia, kỳ này vào em sẽ nói thẳng: “Nếu anh
không biết giằng cướp lấy hạnh phúc của mình, nếu đúng đấy là hạnh phúc,
thì tốt nhất anh nên để cho người ta yên.” Đúng là dở hơi cả lũ!
- Đừng… Chị xin em đừng nói gì với Hùng cả. Em không nói, Hùng
cũng đã khổ lắm rồi! Sáu tháng nay, anh ấy có ra đây? Hùng cũng muốn lẩn
trốn. Cứ để từ từ, rồi chị và anh ấy sẽ có cách tìm được đường ra.
Câu nói rơi vào không gian côi cút vì cánh cửa gió màu nhũ sau tấm lưng
thon lẳn của Loan đã khép cứng lại rồi.