PHỐ - Trang 33

toàn những cơ quan quan trọng cả, cứ nằm lù lù như thế đâu có được. Nhớ
đấy! Bây giờ dậy, dậy cả đi!

Những đống chăn đống chiếu chỉ ụ ợ cựa quậy rồi đâu lại vào đấy, bất di

bất dịch như cát như đá, như vốn từ khai sinh lập địa đến giờ, nó đã có sẵn
tại đó. Nam tần ngần dừng lại. Anh thực lòng không muốn đi tiếp qua đấy
để phải nhìn tận mắt cái cảnh trớ trêu này. Chắc rằng anh công an có tiếng
là tận tụy và tỉ mẩn nhưng hơi hách này sẽ còn lên giọng nữa, thậm chí có
thể dùng cả đến những biện pháp nghiệp vụ rắn rỏi hơn nếu như lúc ấy, ở
các quán nước chênh chếch bên kia đường, Bình không đứng dậy, uốn éo đi
sang.

- Này đồng chí cảnh sát thân mến ơi! – Tiếng nói của Bình đã nhừa nhựa

lắm song vẫn rành rẽ đến sắc lạnh – Cứ để họ ngủ đó tạm đêm nay cái đã,
có chết chóc gì đâu.

- Không được! Thuần phong mĩ tục và an ninh đường phố không cho

phép. Đặc biệt là cái phố có nhiều các đồng chí sỹ quan cao cấp như phố
này, buộc tôi phải làm đúng lệnh trên.

Bị can thiệp bất ngờ, anh hộ tịch sững lại một chút rồi phân bua như

đang đọc xã luận. Thế là sập cầu dao. Bình nâng bổng cái giọng như đang
thuyết minh phim tình cảm của mình lên một gam nữa:

- Thôi mà đồng chí! Tình hình đâu đã đến nỗi căng thẳng như thế. Có

căn hộ mở cửa cho thuê kiếm hai, ba triệu một tháng thì cũng nên để người
khác có một khoảng tối võng vãnh muỗi bay chứ. Ai lại nỡ chặn hết đường
sống của nhau vậy. Mà này, buổi sáng theo tôi các anh cũng nên dẹp hàng
dẹp họ vừa vừa thôi. Buồn cười! Ông nhà nước tự dưng giảm biên chế
xuống như nước giật, người ta bung ra buôn bán kiếm miếng độ nhật chứ
chả nhẽ ôm nhau chết đói? Hay chui lủi ở trong nhà để ủ giấm những mầm
mống lưu manh đĩ điếm? Đuổi cái gì cơ chứ? Đuổi cả Hà Nội, đuổi cả
nước! Tôi đố đồng chí cảnh sát nhân dân đuổi được cái đói nghèo của nhân
dân đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.