PHỐ - Trang 36

Năm

C

ũng buổi tối lạnh lẽo ấy, cái gã trai nhếch nhác mặc quân phục, chân đi

dép rọ, tóc tai cượp gáy mà vị đạo diễn cho là kẻ trộm lảng vảng kia hiện
đang có mặt tại trước cửa một ngôi nhà cách đó chừng vài ba dãy phố. Cô
gái đứng sau gã cũng ăn vận nhếch nhác không kém, thậm chí còn nhếch
nhác hơn, chân xỏ đôi dép nhựa Tiền Phong, tay xách một chiếc túi du lịch
đã bung hết khóa. Ánh sáng đèn đường soi lòa nhòa một khuôn mặt còn trẻ
nhưng khắc khổ, phảng phất vẻ cô hồn của gã trai và nét mặt cũng còn rất
trẻ nhưng đã sớm tiều tụy của cô gái mà để ý tinh một chút, người ta vẫn
thấy một chút duyên sắc ẩn thấp thoáng bên trong. Thỉnh thoảng đôi mắt lá
dăm khá sắc sảo của ả mệt mỏi nhìn xuống cái bụng phinh phính của mình
rồi lại liếc xéo ra bốn xung quanh, vừa tọc mạch, vừa ranh mãnh lại vừa hết
sức rụt rè. Dưới chân gã là một con chó không rõ là giống gì nhưng cũng
xơ xác và dữ tợn giống chủ, đang quanh quẩn hếch mồm lên hứng đón
những cái bã mía từ khuôn miệng phồn thực của chủ phun xuống.

Gã trai quẳng khúc mía đang cắn dở xuống rãnh, thở phì một tiếng nghe

như rắn hổ khè rồi cất lên giọng toàn đờm:

- Vào! Tôi đã bảo cô vào mà, sợ mẹ gì!

- Không – Ả van vỉ bằng cái giọng trong trẻo đến bất ngờ – Em… Em

hãi lắm! Mình… mình cứ vào trước, rồi có gì vẫy em vào sau.

- Gàn! Thôi được, mẹ, cứ đứng đấy. Lúc ra, tôi mà thấy lảng vảng đi đâu

thì chớ bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.