PHỐ - Trang 38

được, khi ấy anh hãy bước qua cái cửa này. Dầu sao tôi cũng là… người đẻ
ra anh.

- Thầy ơi! Cô ấy cũng là…

Câu nói anh bị cánh cửa ập vào cắt đứt. Đứng gục đầu nơi bậc tam cấp

giây lâu, lát sau gã ngẩng lên, mặt mày rắn câng vô hồn vô cảm. Không rõ
gã nói cho riêng gã hay nói với người trong nhà, chỉ thấy giọng gã chìm đi
đến dễ sợ:

- Thôi được, đã đến nước này thì tôi chọn đây: không bao giờ, suốt đời,

tôi thèm bước qua cái cửa này nữa, dù có phải đi ăn xin ăn mày, dù có phải
chết đường chết chợ.

Cô gái lệt sệt đi đến, nhón tay kéo kéo gấu áo gã, giọng run rẩy:

- Mình à! Hay là… Mình cứ thây kệ em. Mình cứ coi như không có em,

mình bỏ em đi! Thế này em lại đâm làm khổ mình quá! Nhớ? Mình cho
phép sáng mai em được lên ngược. Tại cái duyên cái số giữa em và mình
nó không…

- Im đi! Ngược xuôi cái gì, lắm cái mồm!

Nói xong, gã quay người đi luôn. Con chó phóng lên trước một đoạn như

đi trinh sát đường. Ả dừng lại một chút rồi cũng quàng nhanh lấy chiếc túi,
te tái bước theo. Dáng đi đã có chiều nặng nề lắm.

Lúc ấy, chỉ có anh công an đường phố có dáng đi thập thõm, thức đêm

như vạc là biết rằng ở trong kia trên chiếc tràng kỷ, ông hiệu trưởng trường
Đảng của quận đã nghỉ hưu cách đây ba năm là vẫn còn ngồi đó, mái đầu
trắng phơ rũ xuống, bất động và những giọt nước mắt vón cục không chảy
xuống được, cứ mưng mẩy trong đáy mắt già nua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.