PHỐ - Trang 52

- Trời đất! Ăn ở vật vã mà còn bày chuyện đẻ đái – Nam nhăn mặt lại

như vừa lên cơn đau đầu – Rồi đứa bé sẽ ra sao? Rồi họ lấy gì mà sống?

- Vậy mà vẫn sống đấy? – Chị hàng nước cười hiền từ – Sống quấn quýt

đáo để. Còn đứa nhỏ, có lẽ ông trời cũng thương, cấm có ốm đau, sài đẹn
bao giờ.

Bình đột ngột đứng dậy:

- Hết chưa?

- Cái gì hết? – Nam cũng ớ ra.

- Là tôi hỏi cái cơn tò mò ngớ ngẩn của cậu đã hết chưa? Cha trời! Mới

xa vợ có ít ngày mà đã như kẻ rơi từ trên trời xuống, cái gì cũng hỏi, động
cái gì cũng ơ a! Chả trách mấy cụ trên cao. Nói thực, tôi bắt đầu chán ngấy
cậu rồi đấy, chán ngấy.

- Chán thì về trước đi! – Nam cũng vặc lại nhưng mắt vẫn không rời hình

ảnh đứa bé trong bóng tối.

- Căng thẳng gớm nhỉ? Thôi được, tiện đây tôi cũng biếu thêm cho cậu

một chi tiết để có cớ mà tò mò cả thế: người đang ngồi rót rượu ra chén cho
cậu chính là một bà giáo sư đại học về nghỉ tạm không ăn lương đấy.

Nam bất giác quay lại nhìn vào khuôn mặt mờ mờ tranh tối tranh sáng

của chị bán quán. Chị khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc vấn cao, cặp mắt hay
nhìn lơ đi đâu, miệng thi thoảng lại cố tạo ra một cái mỉm cười nhẫn nại.

- Xin lỗi – Anh hỏi mà không giấu được chút nể nang vừa nhen lên – Chị

dạy ở trường nào ạ?

- Đại học pháp lý nhưng mà thôi, biết làm gì, chú! Mỗi người mỗi cảnh

chẳng nên nói ra, có nói cũng đâu có ai thông cảm, có khi họ lại còn cười.
Đấy, cứ ngẫm như cái đôi vợ chồng khốn khổ kìa! Ở đã mòn cả vỉa hè rồi
nhưng tịnh đã có ai hỏi han một câu đâu, ngoài mấy chú công an, quân
cảnh nay xua mai đuổi. Ôi dào! – Chị khẽ thở dài – Cũng một kiếp người,
đêm ôm nhau ngủ còng queo như con sâu cái kiến, ngày chồng bế con èo
ẽo cho vợ đi kiếm tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.