PHỐ - Trang 53

- Chị ta làm ở tổ sản xuất hay tổ thủ công nào ạ?

- Tổ thủ công… chợ. Ra chợ ai thuê gì làm đó, không ai thuê, nói phải

tội, đành làm con chôm chỉa, con móc túi, miễn là có tiền. Nói vô phép chú,
có lần cháu nhà tôi còn gặp cô ta đi bắt khách ở ngoài ga. Khổ. Người
ngợm da thịt tong teo như thế, có ma nào nó màng; nếu có thì lại là mấy gã
du côn say rượu chơi quỵt, vừa chơi vừa trấn, có đồng nào lấy hết, lắm khi
còn đổ bệnh vào người…

- Anh chồng chấp nhận ạ? – Giọng Nam chìm xuống.

- Sao chú lại hỏi thế? Có người chồng nào lại chấp nhận để vợ đi làm cái

việc kia bao giờ? Chắc là đi lén thôi. Biết, cậu ấy giết chết. Cậu ấy là người
phũ đòn, hầu như không đêm nào là không đánh vợ, có bận thâm tím cả
mặt mày, tôi phải đỡ vào nhà lấy rượu mật gấu xoa bóp cho. Vậy mà chị ta
không hé răng cãi lại, chửi lại lấy một câu, cứ như cái duyên số, cái nợ tiền
kiếp nó bắt phải như vậy. Tối tối tôi vẫn thấy mang về cho chồng nào rượu
nào thuốc, có đêm còn khệ nệ bưng cả một cái xoong to cái thứ bốc mả
xương bò nữa.

Bị câu chuyện và lối nói chuyện kia cuốn hút, nhà đạo diễn cũng bật hỏi:

- Vậy ra cái thằng chồng trời đánh thánh vật kia chỉ có một nhiệm vụ

trông con mà lại được hầu hạ như đế vương? Sướng thật!

- Cũng tùy lúc – Chị hàng châm lại ngọn đèn vừa bị gió thổi tắt – Những

buổi chiều mưa, nhìn cậu ấy bế con, ngước đôi mắt đục lờ lên ngọn sấu già,
thương lắm! Lại còn thỉnh thoảng ru con nữa chứ, mà ru có ra ru đâu, cứ
như đang làu bàu một mình. Còn vào những ngày dông gió hay cô vợ ốm
mệt, không ra chợ được, cậu ta trao lại, xách bị xách gậy đi trèo sấu. Cũng
là trèo trộm, trèo cả ngày, có bận ngã trẹo xương vai, phải bó bột mất vài
tuần. Những lúc đó…

Nghe tới đó, Bình đột ngột đứng dậy:

- Chị cho tôi mua gói thuốc!

- Chú mua thuốc gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.