PHỐ - Trang 57

tội nhân tử hình. Tự nhiên điên tiết vì cái vẻ độc tài vô lối của cái gã dở
người dở ngợm ấy, Bình mới hắng giọng tiến đến, vỗ mạnh vào xương vai
gã: “Này, quát gì thế? Cô ấy muốn hút thuốc thì cứ để cho cô ấy hút. Cũng
là một cách chống lạnh chứ sao?” Gã vẫn chẳng thèm trả lời, chỉ chuyển
ánh mắt dài dại từ người vợ lên ngọn cây và lại… rốp rốp!

- Mẹ khỉ – Bình kết luận – Tao mà có sức khỏe như mày thì nhất định

vừa rồi tao sẽ dần cho hắn một trận cẩn thận.

- Cậu ấy ăn mía à? – Nam hỏi lơ đãng.

- Mía. Ăn như voi.

- Môi dày à?

- Dày như môi trâu

- Mắt nhìn lỳ lỳ à?

- Lỳ. Như mắt tướng cướp.

- Cậu về trước canh chừng con bé cho mình một chút, được không?

- Làm gì?

- Mình muốn ra đấy. Rất có thể cậu ta là…

- Là ai thì cũng muộn rồi. Cả nhà đã rúc gọn vào trong mảnh chiếu ngáy

khò khò rồi. Cậu ra lơ mơ không khéo lại làm hắn nổi cạu lên, mất công.
Đấy là chưa kể con chó hắn nữa. Nó cũng lầm lầm như chủ, thỉnh thoảng
lại nhe răng gừ lên một tiếng, kinh chết! Rốp rốp! Ha Ha! – Bình hoa chân
múa tay như làm hề – Trên đời tao chưa từng thấy một thằng cha nào ngốn
mía ngon lành như hắn cả. Ăn mía như ăn chuối, nhìn mà phát thèm. Thôi
về, muốn ra thì để tối mai. Con bé tỉnh dậy không thấy bố thì lại khóc
nhắng lên bây giờ. Rốp rốp… sướng!

* * *

Nhưng rồi ngày hôm sau, cô bé Niên Thảo thiếu sự nhắc nhở tỉ mẩn mà

chỉ có ở người mẹ mới có được, đã sơ ý để trống cổ khi đi học và bị viêm
phế quản nặng. Nam phải xin nghỉ một tuần để trông con nên không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.