PHỐ - Trang 59

Chín

Đ

ã gần nửa đêm rồi nhưng Nam vẫn chưa chợp mắt được chút nào! Ngoài

trời lại đang mưa tầm tã. Cái lạnh cuối đông và những giọt mưa đầu hè
ngào trộn, xói buốt vào đầu óc anh. Từ ngày Thảo vắng nhà, không hiểu
sao anh lại sinh chứng mất ngủ, chứng bệnh mà ở anh chưa bao giờ xảy ra
cả. Ăn khỏe, ngủ khỏe, nghỉ khỏe, làm việc khỏe… hết thảy đều khỏe là
thuộc tính của anh. Vậy mà… chắc hẳn chẳng đơn thuần là bức bách
chuyện thể xác, anh chắc mẩm thế dẫu rằng ngày trước anh háo hức tìm
đến nó mỗi ngày như một cảm hứng khôn nguôi. Anh chỉ cần có chị, trọn
vẹn khao khát chị. Chị đi vắng, khối sinh lực trời phú nơi anh vẫn tràn trề
như thế, hơn thế nhưng thực sự chưa một dáng hình đàn bà nào khiến anh
bận trí. Một vài cô kỹ sư, nhân viên chưa chồng hay có chồng thấy anh lủi
thủi một mình đã sán đến khen anh mặc quân phục quá đẹp, như sĩ quan
nước ngoài; khích bác anh sao lành thế, bộ ngực, cánh tay nở cuồn cuộn thế
kia mà lại để không thì nó teo tóp đi mất; có cô mạnh dạn hơn còn tìm đến
anh tại nhà, lúng liếng mắt nói rằng nếu cần ngày ngày cô sẽ đi chợ, dọn
dẹp, cơm nước cho hai bố con… Nhưng anh đều cười trừ. Cuối cùng mấy
cô đâm chán mà quay đi cả. Anh giống như kẻ uống được rượu, uống rất
giỏi nhưng không nghiện. Có, uống bao nhiêu cũng được; không có thì
thôi, chẳng tơ vương chút nào. Hay là có nỗi lo mơ hồ nào đó ngày ngày
bủa vây, xâm lấn lầy cái đầu óc hiền lành, ít khi nào chịu lóc lách nghĩ sâu
vào các trạm huống nước đời, tình đời của anh? Hình như… cũng không
phải. Tuần nào chị cũng viết thư về, thư sau dài hơn, nồng nàn hơn thư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.