PHỐ - Trang 60

trước, đến nỗi anh có cảm giác cơ thể nếm được hơi hướng thơm ngậy của
bộ ngực tròn căng của chị trong đó…

“Trên đời này, trước đây, hiện nay và mãi về sau, em chỉ có con và anh.

Chính vì anh và con mà em đã làm việc hết sức mình. Thời gian đối với em
bây giờ là làm việc, làm việc không biết đến ngày nghỉ, không biết đến thú
vui tối thiểu mà đám bạn em chúng chẳng chịu bỏ sót một buổi nào; làm
việc để tăng thu nhập và làm việc để cố quên được Hà Nội, quên được anh
và con trong giây lát (Nếu có thể quên được???) Nam ơi! Mỗi lần nhớ đến
con, nhớ đến tiếng gọi xé ruột của nó trên sân bay hôm ấy là em cứ muốn
bỏ quách hết thảy để bay ngay về… Hà Nội mùa này chắc vẫn còn lạnh? Ở
nơi đây, giữa cái thành phố sáng choang và sầm uất, em bỗng dưng thương
cái thành phố nghèo nàn và lam lũ của chúng mình quá! Thương như
thương chính cuộc đời của vợ chồng mình cho nên em biết rằng sẽ chẳng
bao giờ em có thể rời xa được nó.

… Có nhớ em nhiều không? Yêu nhiều không? Ôi! Giá lúc này mà có

anh ở bên nhỉ? Em sẽ dẫn anh đi dạo suốt đêm, ăn đủ các thức ăn ngon
nhất, sẽ vùi mặt vào ngực anh ngủ một giấc thật dài mà không phải lo toan
tính toán gì cả, còn bé Niên Thảo nữa?… Nam có biết không? Cứ mỗi lần
ăn một trái nho mọng nước, một trái táo thơm lựng; cứ mỗi lần cắn một lát
bánh mỳ trắng có phết bơ, phết pho mát, mỗi lần trở về căn phòng đầy đủ
tiện nghi có ti vi màu, tủ lạnh, có hệ thống sưởi ấm là em lại chạnh nhớ đến
nó, thương nó đến rã cả người!… Ở đâu, làm gì, khuôn mặt dễ thương với
đôi mắt to tồi tội, với nước da xanh xao, với hàm răng nám đen vì uống
nhiều kháng sinh của con cũng hiện ngay trước mặt. Em nhớ in mặt nó,
nhớ nhiều đến nỗi lắm lúc em không còn hình dung nổi mặt nó ra thế nào
nữa? Nhớ những câu nói ngộ nghĩnh của nó hồi nhỏ: “Mẹ ơi! Cái ống
máng nhà ta nó… đái mẹ kìa!”. Mùa đông, phải tra thuốc nhỏ mũi nhiều
quá, một lần xem ti vi nhà hàng xóm về, nó nói: “Cái ông Tây ấy mà cái lỗ
mũi to thế, chắc không bao giờ ngạt đâu mẹ nhể?”… Nhớ nhiều lắm! Nhớ
cả cái lần em đã đánh nó vì mới hơi nóng đầu một tí đã đòi mẹ mua phở!
Trời… Sao em lại làm thế? Chả nhẽ vì tiếc tiền một bát phở mà lại nỡ đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.