PHỐ - Trang 61

con ư? Thảo ơi!… Từ nơi xa con có tha lỗi cho mẹ không? Chờ mẹ, khi trở
về mẹ sẽ cho con gái của mẹ sáng nào cũng ăn phở chán thì thôi…”

Cứ vậy, một tháng bốn lần, có khi cả năm lần, những trang thư thấm đầy

nước mắt ấy miệt mài, tức tưởi bay về với bố con anh. Những dòng nào có
thể đọc to lên được cho cả hai bố con cùng nghe, dòng nào cần kín đáo, về
đêm anh thầm giở ra đọc một mình, đọc đến thuộc lòng. Cũng có bận một
tháng rồi hai tháng, nhà tự dưng không có thư. Hai cha con thực sự bồn
chồn, cứ có tiếng gõ cửa là cả hai vội chạy ra, nhớn nhác. Con bé ngơ ngẩn
hẳn đi, còn anh, nỗi hoài nghi đã được mai phục từ đâu đó ẩn sâu trong
lòng chợt đen rầm kéo tới… Thì ra những tờ giấy mỏng tang này còn ngàn
lần quan trọng hơn những chiếc va-li, những cái Mifa, cái kích… được đều
đặn gởi về. Tâm sự này anh chẳng thể san sẻ cùng ai được, kể cả thằng bạn
nối khố là Trọng Bình. Nhưng rồi thư lại đến, đến trùng lặp, đến tới tấp như
một sự đền bù. Hóa ra thư bị thất lạc. Nét mặt của hai bố con lại bừng sáng,
bữa cơm âm thầm trong nhà lại có chuyện mà nói, mà kể với nhau. Và bao
giờ cũng thế, cứ hai lá thư về thì có một lá thư được gửi đi. Trong cái lá đi
đó, tất nhiên bố viết là chủ yếu nhưng khi nào cũng kèm theo mấy dòng
ngọng nghịu của con… Mẹ ơi, con chẳng giục mẹ về nữa đâu. Mẹ cứ yên
tâm ở bên đó, nhưng bố bảo mẹ làm việc ít thôi. Khi nào ăn nho, ăn táo, ăn
bánh mỳ trắng… Mẹ cũng đừng thèm nghĩ nhiều đến con nữa. Bố bảo mẹ
giữ gìn sức khỏe là chính để sau này trở về, mẹ vẫn đẹp và vui như cũ…

Sự sống, niềm vui nỗi buồn của hai cha con gắn liền với những lá thư

đến nỗi có lần Bình phải kêu lên: “Thương cho mày, rất thương Nam ạ!
Người ta thì vọng phu, mày lại tính tạc cái tượng đài vọng thê dớ dẩn ngay
giữa lòng Hà Nội ngổn ngang chẳng ai vọng ai này hay sao thế?” Anh chỉ
cười. Cười mà ánh mắt cứ im lịm dõi vào trong…

- Mẹ các anh! Các anh chơi thế là xấu thói, là đ. được! Giấy má chứng

từ, hóa đơn có đủ mà các anh phạt cái con c. gì? Được, phạt thì thằng này
thí nhưng xé biên lai đi!… Sao! Lại không có biên lai à? Muốn ăn đêm
à?… Thôi được, coi như xong. Là cảnh sát nhà thì coi như xong, xong
béng, hơn trăm ngàn thì ăn thua cái con mẹ gì! Nhưng nếu là cảnh sát nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.