PHỐ - Trang 64

bắn nhân dân đi!” Người lính điên tiết thúc báng súng AK vào hông, đẩy
mạnh ả ra. Nhanh như chớp, vừa gượng dậy được, hai chiếc dép trên tay ả
đã đánh đến bốp vào ngực người lính rồi! Vừa đập ả vừa rít lên: “A… Mày
đánh tao… Mày đánh gãy xương tao rồi! Bớ bà con… Ra mà xem bộ đội
đánh nhân dân!” Lúc ấy người lính chỉ còn vác súng nhảy tránh đòn, toàn
thân cứng đờ không còn biết phản ứng ra sao nữa. Thấy tình cảnh xót ruột
quá, một thứ xót ruột của danh dự quân nhân bị xúc phạm ê chề, Nam đành
phải lên tiếng: “Đồng chí hạ sĩ! Chuyện gì xảy ra vậy?” “Dạ!… – Người
lính ấp úng báo cáo sau khi đã kịp nhận ra đôi quân hàm trung tá của anh –
Thành phố đã có lệnh không ai được lai vãng ở đây nhưng con mụ này…”
Mới nghe đến đó ả đã nhảy thách lên: “Báo cáo đồng chí trung tá (Trời!
Cũng trung tá nữa!) nó đểu lắm! Nó kéo cái xe của em đổ ịch xuống đường,
nó lại còn…” Không kịp nghe hết, anh nghiêm giọng: “Nếu đồng chí sai thì
xin lỗi người ta, nếu người kia sai thì – anh nhấn mạnh – có pháp luật, có
vũ khí trong tay đó, đồng chí cứ phận sự mà thi hành chứ không thể đánh
nhau lộn ẩu như vậy được”. Nói xong anh bỏ vào luôn. Bên kia đường,
người hạ sĩ như được tiếp thêm dũng khí, lại như hiểu được ẩn ý trong câu
nói của anh, đã lên đạn khẩu AK đánh rốp, chĩa thẳng vào ngực con đàn bà,
quát lên một tiếng rất đanh: “Đi! Đi về đồn. Lẹ lên!” Đến lúc này thì ả bỗng
trở nên ngoan ngoãn lạ lùng, vừa đi lủi thủi vừa thút thít khóc như cái
người đang bị oan uổng tột cùng. Đáng lẽ cái câu chuyện ấy cũng sẽ qua đi
như ngàn vạn câu chuyện trái ngang khác đang hàng ngày diễn ra trên khắp
mọi nẻo đường nếu như ông chủ bến xe, một viên chức cũ không buồn rầu
thốt lên: “Tôi đã ở đây mấy chục năm, qua nhiều chế độ nhưng chưa thấy
chế độ nào mà đĩ lại dám đánh lính bao giờ? Bộ đội mình sao hiền quá!” Đĩ
đánh lính… kẻ đi tù về thóa mạ công an… Thế là thế nào? Không lẽ chẳng
còn cái gì gọi là chuẩn mực, là còn có giá trị thật nữa sao?

Anh đóng cửa sổ đi vào, đặt lưng nằm xuống cạnh con rồi ôm chặt con

vào lòng như một sự rùng mình che chở và từ trong cảm nhận hết sức mơ
hồ, anh dường như nghe thấy được cả tiếng rạn nứt khe khẽ, lạnh sắc, bất
ổn của những tháng ngày mai sau thấm buốt vào tận từng tế bào…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.