PHỐ - Trang 66

- Cảm ơn anh, anh tốt quá! – Cái miệng cười heo héo – Nhưng thôi, cứ

để mặc em, em quen rồi. Vả lại… người em bẩn lắm!

Nói bẩn lắm nhưng cô vẫn cầm lấy tất cả những cái mà anh đưa cho với

một vẻ tự nhiên pha chút vụng về rất là thôn nữ. Và khi pha ấm chè xong
quay lại, anh thoáng sững sờ khi thấy cô đã mở khuy áo, đang luồn khăn
vào lau phía trong người, để lộ ra một bộ ngực căng mọng không đeo nịt và
một thành bụng trẻ trung, tròn nẩy. Chưa hết, làm như không hề biết anh ở
đó, cô thản nhiên kéo cao quần lên lau tiếp, lau chầm chậm theo hai bên
bắp đùi, bắp chân trắng nuột và khá dài… Lại còn thế nữa! Anh khịt mũi
lúng túng quay đi, lần thứ hai lại bất giác sững sờ trước sự thay đổi hình hài
quá ư đột ngột của vị khách trong chiếc áo len màu ghi nhẹ đang khoác hờ
trên vai! Trông cứ như cô giáo làng, lại còn giống một con buôn phố huyện
mới ra tỉnh. Tóc còn buông xõa xuống vai mới hách chứ! Cứ làm như nghệ
sĩ mộng mơ.

- Uống đi! Xin mời! Chè Thái đó – Anh lại khịt mũi và rót cho cô một

chén đầy.

Cô khách run run cầm cả hai tay rồi thận trọng đưa lên miệng. Cái miệng

nhỏ, tái nhợt chìm trong hơi chè bay lên tựa một làn sương mảnh, tỏa ra cái
mùi thơm dìu dịu.

- Ngon quá! Sao anh pha khéo thế? – Con mắt lá răm của cô nhìn lên

đựng hết ánh đèn – Cho em chén nữa! Thôi, cứ đưa cả ấm đây cho em
uống, em tự rót lấy. Chắc dân trí thức như các anh sợ mất ngủ, không dám
uống trà giấc nửa đêm đâu nhỉ? Ngon quá… Hơi đặc một tẹo, còn nước sôi
không anh?

Nam một chút nữa bật cười. Trần đời anh chưa thấy một người đàn bà

nào lại có lối thưởng thức trà sành điệu và háo hức như thế này. Uống như
thầy đồ, như kẻ nghiện ngập, như chết khát, như lọt lòng ra đã bị quẳng vào
bị chè rồi. Giỏi!

Cô gái chợt nhăn quắt mặt, đưa tay ôm ghì lấy bụng:

- Dại em rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.