PHỐ - Trang 67

- Sao? – Nam hốt hoảng hỏi.

- Cả ngày nay em chưa có hột cơm nào vào bụng. Uống trà của anh nó

quặn… nó quặn… Anh ơi! Em… em đói.

- Đói? Sao không nói ngay? – Anh hỏi với giọng ái ngại thật sự.

- Tại… tại trông cái tướng anh… em hãi quá!

Bất giác anh liếc nhanh vào mặt gương… Có gì mà hãi nhỉ? Vẫn thế,

nhẵn nhụi, không râu ria, tóc tai cắt đúng ba phân, vẫn rất chi là mặt mũi
anh bộ đội như Thảo thường nói, có gì mà hãi? Vớ vẩn! Hãi mà dám nhìn
người ta xeo xéo thế kia?

- Nhà không còn gì ăn, để tôi chạy ra phố mua cái gì vậy nhé!

- Eo ơi! Mưa thế này, em không dám đâu.

- Hay là… Nói cô đừng giận, chờ lát nữa tạnh mưa, tôi xin… đưa tiền

cho cô đi ăn cái gì vậy, được không? Tôi cũng biết là cô…

- Vâng! – Cô nhìn xuống, mi mắt mọng lên – Nhà em vô phúc. Bố mẹ

chết sớm, chồng theo người ta rủ rê đi đào vàng cũng sập hầm chết nốt!
Thế là em phải gửi con, bỏ làng ra đi. Ngồi trên tàu em lại bị chúng nó trấn
hết đồ đạc, tiền nong! Cái số em nó khốn nạn quá anh ơi! Hu… hu…

Cô gái òa lên khóc nức nở, khóc thật, nước mắt nước mũi tràn đầy hai gò

má đã lấy lại được chút ít sinh khí màu hồng. Nam cũng bất chợt thấy ngực
mình nghèn nghẹn… Khỉ thế! Mới có mấy tháng trong cảnh đơn côi mà
lòng dạ mình đã trở nên mềm yếu, hay mủi lòng như thế này sao?

- Thôi thì thế này vậy nhé! – Anh cố lấy giọng tỉnh táo – Nhà còn ít cơm

nguội, hay là tôi rang tạm lên cho cô ăn?

- Còn cơm nguội hả anh? – Cô gái nhìn lên, mắt ráo hoảnh.

- Còn. Còn cả cá kho và… đĩa dưa muối nữa.

- Nhất rồi, việc gì phải rang, anh cứ vẽ! Em thích ăn cơm nguội với cá

kho lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.