PHỐ - Trang 73

- Cái gì thế hả bố?

Tiếng hỏi trẻ thơ sớm mai trong trẻo như tiếng chim. Không trả lời, anh

bước nhanh đến cửa. Cửa không gài chốt. Anh đi ra mặt đường. Đường còn
vắng tanh, chỉ còn mấy quán bún bánh đang lui cui dọn hàng. Anh đi trở
vào, lắc đầu cười một mình. Cay đắng chưa? Từng đấy tuổi rồi mà vẫn còn
bị lừa thảm hại như một đứa con nít! Không, tiền anh không tiếc, cái va li
cũng chẳng mấy quan tâm, anh chỉ đau tấm dù. Cái dấu vết kỉ niệm mà cả
hai vợ chồng anh đều trân trọng lưu giữ, mất đi sẽ không bao giờ lấy lại
được nữa! Điềm gở báo gì đây? Sao nó lại chẳng xảy ra đúng vào những
ngày đầu óc anh đang chấp chới thế này? Anh chợt rùng mình khi nghĩ đến
điều đó. Cơm nguội, nước trà, tấm áo… Trời đất! Một con đàn bà tồi tệ đến
tận kẽ răng như vậy mà anh vẫn có thể mù lòa cười cợt, chuyện trò lại còn
đem lòng thương hại và không phải không có những phút giây rung cảm tột
cùng được nữa ư? Đáng đời cho mày, thằng ngố, bao giờ cũng là thằng ngố
ạ!

Trong nhà bé Niên Thảo đã thắt xong chiếc khăn quàng đỏ. Nó mở to đôi

mắt đen lay láy ngước nhìn bố, vẻ chờ đợi điều gì? Anh tránh không nhìn
vào đôi mắt ấy:

- Bố… Bố để quên hết tiền ở cơ quan rồi. Con chịu khó… nhịn ăn sáng

một bữa nhé, sáng mai bố bù.

- Nhưng còn chiếc bánh mì trong tủ của con?

- Hả… ừ, tất nhiên là của con nhưng quả thật… Đêm qua thức khuya

quá, đói bụng bố ăn mất rồi – Anh chợt gắt lên – Đi học đi! Đã bảo sáng
mai bù mà lại!

Con bé hơi xị mặt xuống rồi đưa mắt thơ ngây nhìn vào tấm chiếu:

- Đêm qua ai ngủ đây bố?… Bố Bình à? Bố Bình đến sao bố không đánh

thức con dậy?

- Ờ… bố Bình, đúng bố Bình đấy. Thôi con đi đi không lại muộn. Mai bố

bù, nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.