PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 100

Cảnh Kỳ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không lên tiếng.
“Cảnh Đài phụ, con quả thật đã giúp chúng ta rất nhiều.”
Nghe Ngọc Diệp nói thế, Dung Khả chỉ cười. Tuy nhiên, Cảnh Kỳ lại

thở dài.

“Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ. Quả thật xin lỗi.”
“Tất cả đều là năng lực thiên phú, không dễ gì diễn đạt bằng lời. Con

đã cố hết sức rồi, chúng ta đều rất vui mừng.”

Trông Cảnh Kỳ lại càng trầm mặc hơn. Ngọc Diệp mỉm cười, cùng lúc

đó, Sán Tử đã thay quần áo xong cho Thái Kỳ và cả hai cùng đi vào.

“Xin lỗi.”
Cảnh Kỳ để tách trà xuống, ngồi dậy và cúi người chào Thái Kỳ:

“Thái Kỳ, ta đến đây là để tạm biệt đệ.”

Thái Kỳ nhìn Cảnh Kỳ, đôi mắt đỏ lên: “Anh phải đi thật sao?”
“Ta không thể rời vương quốc của mình quá lâu. Xin lỗi vì đã không

thể giúp đệ được nhiều hơn.”

“Không, em mới là người phải xin lỗi. Em thật ngốc nghếch.”
“Không đâu.”
“Cảnh Đài phụ, xin hãy bảo trọng.”
“Thái Kỳ cũng vậy.”
“Dạ.”
Nhìn chú kỳ lân nhỏ đang cố nén những giọt nước mắt vào trong,

Cảnh Kỳ đặt tay lên vai cậu: “Không cần phải hấp tấp. Trời cao đã tạo ra kỳ
lân thì sẽ phù hộ cho đệ.”

“Vâng…”
“Hy vọng đệ sẽ sớm tìm được quốc vương của mình. Khánh quốc nằm

phía bên kia Hư Hải, sau khi đệ về nước, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại
nhau.”

Thái Kỳ kéo lấy vạt áo Cảnh Kỳ và nói: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau ư?

Thật không?”

Cảnh Kỳ cười, nhìn Thái Kỳ trông ngóng gặp lại mình như thế, trong

lòng anh rất vui: “Chắc chắn. Khi đệ về nước, ta nhất định sẽ đến thăm và
chúc mừng đệ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.