PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 115

Cô gái quỳ xuống, trong những người chăm sóc nó, cô ta có vẻ là chủ

nhân của con thiên mã.

“Xin hãy đứng lên. Ta có thể vuốt ve nó được không?”
“Cảm ơn Bồng Sơn công. Xin Người cứ tự nhiên, nó rất thân thiện.”
Nghe cô gái nói vậy, Thái Kỳ chần chừ một chút rồi đưa tay ra. Bộ

lông sáng của nó cứng hơn bề ngoài. Khi Thái Kỳ gãi gãi cổ nó, con thiên
mã nhắm mắt lại, tỏ vẻ dễ chịu.

“Ngoan thật… Nó tên gì?”
“Tên nó là Phi Yến.”
“Phi Yến?” Thái Kỳ lặp lại.
Con thiên mã vẫn nhắm mắt, kêu ư ử khi Thái Kỳ cọ nhẹ vào tai nó.
“Nó có cắn không?”
“Xin đừng lo. Nó không bao giờ vô cớ cắn người. Thiên mã là một

loại yêu thú rất dễ bảo. Hơn nữa, tính Phi Yến cũng rất hiền, nó biết rõ ai là
người không nên cắn.”

“Nó khôn quá.”
Thái Kỳ dành nhiều thời gian để trò chuyện cùng cô gái về con thiên

mã. Cậu rất quan tâm làm thế nào cô ta bắt được và chăm sóc nó, cũng như
cưỡi trên lưng nó có cảm giác ra sao. Bên cạnh giọng nói dịu dàng và lịch
sự, những câu trả lời của cô đều rất dễ hiểu. Điều này khiến Thái Kỳ cảm
thấy cô là một người rất kiên cường. Thái Kỳ vốn cũng không biết đoán
tuổi người lớn dựa trên dung mạo, cậu chỉ biết cô ta chắc chắn lớn tuổi hơn
Dung Khả và Trinh Vệ. Cũng có thể là do cảm giác về cô khác hẳn những
tiên nữ nên Thái Kỳ cảm thấy cô chín chắn hơn. Các tiên nữ đều rất xinh
đẹp trong những bộ váy lụa, tóc cài trâm, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng
của mình. Đối lập với họ, cô gái này ăn bận đơn giản như đàn ông, trên
người không đeo bất cứ nữ trang nào, mái tóc màu nâu đỏ xõa xuống bờ
vai. Cô ta rất cao, mỗi cử chỉ đều duyên dáng và dịu dàng, gương mặt xinh
đẹp khác hẳn với vẻ đẹp của Ngọc Diệp và các tiên nữ, đó là một vẻ đẹp
hoàn toàn khác.

“Cảm ơn vì đã cho ta xem Phi Yến.” Thái Kỳ miễn cưỡng rời tay khỏi

con thiên mã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.