PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 117

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Nghe thấy tiếng của một tiên nữ, những người đứng xem liền quay lại

và nhìn thấy Thái Kỳ, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.

“Chuyện này…”
Mọi người đều biết Bồng Sơn công vốn rất ghét máu và bạo lực, vì thế

nên những hành động gây đổ máu tuyệt đối bị cấm, những người tham gia
gây gổ sẽ lập tức bị trục xuất khỏi núi thiêng.

“Thật là! Sao nhân tài Đới quốc lại sơ suất và nóng nảy thế này!” Một

tiên nữ không khỏi cảm thán khi đi về phía đám đông.

Do phong tục tập quán nên dân chúng ở mỗi quốc gia có tính tình khác

nhau, dân Đới quốc trước giờ nổi tiếng tài giỏi. Theo lẽ thường, dân tính sẽ
ảnh hưởng đến kỳ lân, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.

“Dừng tay! Các ngươi nghĩ mình là ai chứ?”
Đám đông dạt ra, nhường đường cho các tiên nữ. Ở giữa là hai người

đàn ông, một người to lớn và rắn chắc, tay cầm trường kiếm. Người kia
thấp hơn, tay nắm thành quả đấm, tướng mạo hiên ngang. Tùy tùng của họ
cũng mang kiếm nhưng không rút ra. Ai cũng có thể nhận ra rằng người
đàn ông nhỏ con hơn rõ ràng đang chiếm ưu thế và khí chất của anh ta đã
thu hút Thái Kỳ. Bộ giáp đen đối nghịch với mái tóc bạch kim, làn da rám
nắng ánh lên dưới ánh sáng mặt trời, thân hình cao lớn và nhanh nhẹn như
một con mãnh thú.

Các tiên nữ vượt qua đoàn người, dự định ngăn họ lại nhưng không

ngờ cuộc ẩu đả này đã kết thúc. Sau khi né một kiếm, chỉ với tay không,
người đàn ông nhỏ hơn đã hạ gục gã to lớn, khiến hắn nằm liệt dưới đất,
không đứng dậy nổi.

Anh ta nhìn đối thủ của mình và nói: “Làm sao ngươi dám rút kiếm ra

tại nơi này. Ngươi nên cư xử chừng mực hơn.”

Từng hành động của anh ta không hề lộ ra vẻ đắc thắng, giọng điệu

cũng rất đường hoàng. Sau khi dứt lời, anh ta quay lại và nhìn thấy ánh mắt
của Thái Kỳ.

Đôi mắt người này đỏ như máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.