PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 124

Sau khi tắm rửa và chải lông cho Phi Yến, Lý Trai và Thái Kỳ thường

dành thời gian còn lại của buổi sáng để dạo quanh một vòng. Cô rất kiên
nhẫn trả lời tất cả những câu hỏi của Thái Kỳ, bên cạnh đó, nếu gặp chuyện
gì Thái Kỳ không hiểu, cô cũng cẩn thận giải thích mọi thứ. Lý Trai cũng
giới thiệu Thái Kỳ với những người bạn cô vừa kết giao, xem ra bọn họ đều
là người tốt. Tản bộ cùng Lý Trai thế này khiến Thái Kỳ cảm thấy rất vui.

“Tất cả mọi người đều đến từ Đới quốc à? Có ai đến từ vương quốc

khác không?” Thái Kỳ hỏi bâng quơ khi đi ngang qua một con suối nhỏ
chảy qua khe đá.

Lý Trai không khỏi khẽ chặc lưỡi: “Tất nhiên, quốc vương của Đới

quốc phải là người Đới quốc chứ.”

“Vậy à?”
“Người không biết chuyện này sao?” Lý Trai ngạc nhiên.
“Ta chỉ vừa được đem trở về Bồng Sơn gần đây nên vẫn còn nhiều

chuyện chưa rõ.”

Lý Trai gật đầu, tỏ vẻ thông cảm: “Thứ lỗi cho thần không biết nên đã

mạo phạm. Luật lệ quy định rằng quốc vương của một nước phải là người
nước đó.”

“Vậy là tất cả mọi người ở đây đều đến từ Đới quốc?”
“Không hẳn, chỉ cần sinh ra ở Đới quốc là được.”
“Ồ…”
Đang nắm tay Lý Trai từ từ đi, Thái Kỳ bất chợt dừng lại.
“Lý Trai Tướng quân, nó đẹp quá.”
Lý Trai nhìn về cùng hướng với Thái Kỳ rồi gật đầu: “Vâng, đó là một

con sô ngu. Chúng rất đẹp.”

Con thú này trông giống như một con hổ với chiếc đuôi dài phản chiếu

ngũ quang lấp lánh. So với vẻ ôn hòa của thiên mã, sô ngu khiến người ta
cảm thấy chúng mạnh mẽ hơn nhiều.

“Sô ngu là loại kỵ thú tốt nhất. Chúng có thể băng qua một vương

quốc chỉ trong một ngày.”

“Thật lợi hại!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.