Các tiên nữ từng nói sẽ phải mất một tháng ròng để phi ngựa qua một
nước, cậu biết một vương quốc rộng lớn đến nhường nào.
“Sô ngu cũng rất thông minh và trung thành. Trên chiến trường, chúng
đặc biệt thiện chiến.” Nói rồi Lý Trai nhìn con sô ngu một cách thích thú,
từ từ tiến về phía nó. “Thần vẫn rất muốn có được một con như thế này.”
“Ngài muốn một con sô ngu? Vậy còn Phi Yến thì sao?”
“Tất nhiên thần vẫn rất thích Phi Yến. Nó rất dễ thương và ngoan
ngoãn, nhưng lại quá hiền, không thích hợp ra trận. Là một võ tướng nên
thần phải đặt chuyện chiến sự lên trên hết.”
“Ra vậy…”
“Thần hy vọng sẽ gặp được một con sô ngu trên đường xuống núi.”
“Vậy nếu gặp được, ngài sẽ bắt nó lại rồi đem về.”
Lý Trai bật cười: “Thần cũng định làm thế. Ngoài mong muốn gặp
Người ra, thần cũng rất muốn bắt về một con sô ngu.”
“Ồ…”
“Nếu dám bỏ tiền ra thì chắc cũng mua được một con, nhưng dùng
tiền mua yêu thú quả thật rất mất mặt, nhất là kỵ thú, thần phải bắt được nó
bằng chính sức mình.”
“Cũng phải.”
Lý Trai mỉm cười và gật đầu, sau đó nói vọng vào chiếc lều nơi con sô
ngu được cột vào: “Xin lỗi, làm ơn cho hỏi chủ nhân của con sô ngu này có
ở đây không ạ?”
“Nếu là Kế Đô thì nó là của ta.”
Một giọng nói vang lên phía sau, Lý Trai giật mình quay lại, theo phản
xạ thủ thế.
“Kiêu Tông Tướng quân…”
Là người đàn ông ấy. Hôm nay, anh ta không bận giáp nhưng thanh
kiếm vẫn đeo bên thắt lưng. Mái tóc trắng như băng cùng đôi mắt đỏ như
hồng ngọc khiến Thái Kỳ không thể quên được.
Lý Trai hết nhìn Thái Kỳ đến nhìn Kiêu Tông, rồi lên tiếng: “Lần đầu
ra mắt, tại hạ là…”