PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 149

nhắc đến. Lúc ấy, trong cái hang này, ngoài lòng kiên định tràn ngập ra, chỉ
còn một thứ có thể chuyển động, đó là thời gian. Anh tin vào tình cảm của
Thái Kỳ dành cho mình, dù Kiêu Tông vốn đa nghi và bắt đầu ngạc nhiên
về đứa trẻ ấy.

“Cảm ơn Người vì đã cứu mạng thần.”
“Không…” Thái Kỳ lắc đầu.
Nếu không có Kiêu Tông giúp đỡ, cậu đã sớm thua cuộc. Chỉ cần lơ là

một phút thì ngay cả mạng sống của Kiêu Tông cũng không giữ được, để
giữ vững tinh thần và đối mặt với con yêu quái, cần phải có dũng khí và sự
từng trải hơn người.

“Ta mới là người phải cảm ơn… Kiêu Tông Tướng quân, ngài thật

tuyệt.”

“Lời này thần không dám nhận.” Kiêu Tông vừa cười vừa chỉnh trang

lại mái tóc dẫm mồ hôi của Thái Kỳ. “Thần không thể tin vào mắt mình,
Đới quốc được bảo vệ bởi một kỳ lân mạnh mẽ đến thế.”

Thái Kỳ nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt anh tỏa vẻ ấm áp.
Mình đúng là kỳ lân…
Đôi bàn tay đang đưa về phía Thái Kỳ thật dịu dàng, nhưng trong lòng

mình, cậu lại không thể vui lên nổi.

Và mình chắc chắn… Kiêu Tông Tướng quân không phải là quốc

vương…

9.5

C

huyện gì đã xảy ra?”

Trinh Vệ cắn móng tay trong khi mặt Dung Khả không còn chút huyết

sắc.

“Lý Trai Tướng quân đã tỉnh lại chưa?”

Tất cả tùy tùng của Lý Trai đều hoảng hốt. Trời vừa hừng sáng thì một

nhân yêu đột nhiên đem chủ nhân của họ về trong tình trạng bất tỉnh, trên
người đầy thương tích. Sau khi đặt Lý Trai xuống, nhân yêu không giải
thích gì mà lập tức biến mất về phía Hoàng Hải. Tình huống trở nên vô
cùng khó xử khiến tùy tùng của Lý Trai không biết ăn nói với các tiên nữ
thế nào. Lý Trai, người vừa được giao một trọng trách vô cùng nặng nề nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.