PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 16

thả xuống cũng đượm hương hoa. Thùng nước ngào ngạt hương hoa này sẽ
dùng để thanh tẩy tượng Vương Phu nhân, nữ thần cai quản Bồng Sơn ở
Đại Chân miếu ở Bồng Lư cung. Dung Khả đẩy mấy cánh hoa ra rồi kéo
chiếc thùng nước lên, sau đó đứng dậy đi về phía Đại Chân miếu.

“Em đi đâu vậy?” Trinh Vệ mỉm cười gọi to.
“Hả? Đến điện thờ Vương Phu…”
Trinh Vệ cười khúc khích: “Nhầm đường rồi, cô nương! Đến giờ mà

vẫn chưa nhớ đường sao?”

Dung Khả nhìn ngã ba đường phía trước, mặt ửng đỏ.
“Đúng là em đã nhầm.”
Những dãy đá trùng điệp và vô số con đường đã tạo thành một mê

cung ở Bồng Sơn, chỉ những tiên nữ sống ở đây mới có thể vượt qua ma
trận đá để ra suối giặt giũ, tắm rửa hay lấy nước. Khu vực này cũng không
rộng lắm, nhưng mỗi khi Dung Khả muốn đến đồng cỏ, vườn hoa hay vườn
rau tắm nắng, hoặc chỉ đơn giản tưới cây trong vườn, cô cũng phải mất
thêm một ít thời gian để tìm đường.

“Đường xá ở đây rắc rối thật…”
Nhìn thấy Dung Khả thở dài như vậy, Trinh Vệ mỉm cười: “Là để bảo

vệ Bồng Sơn công, sau này em đừng oán trách như thế nữa nhé.”

Địa thế phức tạp như mê cung là nhằm ngăn chặn những kẻ xâm nhập.

Người bình thường hay muôn thú không thể vượt qua ma trận đá này, mà
cho dù có thể thì ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt thì cũng không ai
được phép đặt chân vào Bồng Lư cung. Những con đường nhỏ hẹp bắt
buộc những kẻ đến đây phải bỏ lại ngựa xe để đi bộ lên núi, chúng đan cài
vào nhau, tựa như một mê cung. Những vách đá lởm chởm phủ đầy rêu che
khuất tầm nhìn, tạo thành vô số những con đường và đường hầm khiến bất
cứ kẻ nào đặt chân đến đây cũng sẽ mất hết phương hướng trong chớp mắt.
Chỉ những người người sống lâu năm mới có thể tìm được đường đến Bồng
Lư cung, vốn nằm ở trên một vùng đất bằng phẳng ở cao, xung quanh là
cây cối rậm rạp bao phủ.

“Ra vậy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.