PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 162

Kiêu Tông là quốc vương? Nhưng tại sao không có Thiên Khải? Giá như…

Vậy…
Thái Kỳ buồn đến rơi lệ, cứ nghĩ đến cảm giác ấy, cậu lại muốn khóc.
Đó là chuyện… chỉ có kỳ lân mới rõ.
Thái Kỳ mở to mắt rồi nhanh chóng nhắm lại, tim cậu đập mạnh.
Tại sao?
Thái Kỳ vẫn còn ngạc nhiên về những suy nghĩ ấy, tại sao chia tay

Kiêu Tông lại đau đớn đến thế? Người cậu thích là Lý Trai cơ mà, cậu vẫn
thường mong muốn Lý Trai có thể trở thành nữ vương. Lý Trai cũng sẽ
xuống núi, nhưng tại sao Thái Kỳ lại không đau đớn như vậy. Cậu lặng lẽ
xuống giường, cứ nằm trên giường thế này thì nỗi thống khổ này sẽ hành hạ
cậu mãi.

“Thái Kỳ…”
“Ta chỉ ra ngoài một lát thôi.”
Mặc trên mình bộ đồ ngủ, Thái Kỳ chán nản bước xuống những bậc

thềm đá. Chỉ có một con đường dẫn xuống Bồng Sơn nhưng ở Hoàng Hải,
còn hàng vạn con đường khác dẫn ra ngoài. Hơn nữa, Kiêu Tông sẽ đi săn
trên đường về nên anh sẽ không đi đường chính. Một khi đến Hoàng Hải,
sẽ rất khó tìm ra họ, Kiêu Tông sẽ vượt qua những nguy hiểm chốn Hoàng
Hải để đến Lệnh Tốn môn, và sau ngày An Hạp, anh sẽ ra ngoài dãy Kim
Cương Sơn. Khi đó, sẽ không cách nào đuổi theo anh được. Sau khi về lại
Đới quốc, anh sẽ rút khỏi vương sư và rời nước. Dù đi đâu thì Thái Kỳ
cũng không thể gặp lại anh.

Không thể gặp lại…
Thái Kỳ đã không chọn Kiêu Tông, vì thế nên anh phải rời Đới quốc.

Đối với Kiêu Tông, cậu chỉ là một đứa bé mười tuổi vô dụng, người không
sợ trời, không sợ đất như anh nhất định sẽ nhanh chóng quên cậu. Như thế
chẳng khác gì sinh ly tử biệt, càng rời xa Bồng Sơn, anh sẽ từ từ quên đi
Thái Kỳ, mối dây liên kết giữa cậu và anh sẽ ngày càng yếu đi. Sau khi
Lệnh Tốn môn đóng lại, hai người sẽ không còn quan hệ gì.

Thái Kỳ đứng dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.