10.3
M
ặt trăng đã lên cao. Ánh trăng bạc xuyên ra lớn rèm mỏng,
chiếu sáng chiếc giường. Giờ này, Kiêu Tông và những người đi cùng có lẽ
đang cắm trại ở Hoàng Hải. Ở đó có nguy hiểm không? Hay họ sẽ săn sô
ngu trong đêm và chờ đến gần sáng mới nghỉ ngơi?
“Không ngủ được à…?” Sán Tử hỏi.
Thái Kỳ liền thôi vuốt ve bộ lông của cô.
“Lý Trai Tướng quân sẽ ở lại thêm một thời gian nữa, phải không?”
“Vâng…”
Thái Kỳ không thể nghỉ ngơi. Cậu cứ lăn qua lăn lại, cuối cùng không
chịu nổi mà rời giường.
“Ta muốn đi dạo một chút… Được không?”
“Người không thể đi Hoàng Hải vào lúc này.”
Sán Tử biết Thái Kỳ nghĩ gì, cậu chỉ cúi đầu. “Như thế rất nguy
hiểm?”
“Vâng.”
Họ có thể gặp loại yêu quái mạnh như thao thiết. Nghe nói có rất
nhiều người bỏ mạng ở Hoàng Hải, hơn nữa, nhóm của Kiêu Tông cũng
không lớn.
“Ngạo Lãm.”
“Vâng?” Dưới giường truyền ra âm thanh đáp lại.
Giọng của Ngạo Lãm rất trầm. Trước đây, nó mang hình dáng một con
chó nhỏ, nhưng gần đây thì đã biến thành một con chó đỏ.
“Ngạo Lãm, ngươi có thể đi bảo vệ Kiêu Tông Tướng quân cho đến
khi ngài an toàn rời khỏi Lệnh Tốn môn không?”
“Thần không thể.” Ngạo Lãm trả lời ngắn gọn. “Thần phải ở bên cạnh
Người.”
“Ngươi không thể… Ngay cả khi ta yêu cầu ư?”
“Lúc này, sự an toàn của Người là trên hết. Hơn nữa, Kiêu Tông cũng
không phải là quốc vương.”
Lại nữa… Thái Kỳ cắn môi. Nếu có cách nào giữ Kiêu Tông lại hay
chỉ đơn giản là bảo vệ anh đến Lệnh Tốn môn, cậu sẽ làm tất cả. Giá mà